HOÀNG HẬU MARGOT - Trang 239

- Xin phép ngài, thưa ngài quý tộc - René nghiêm giọng nói và đặt tay mình
lên tay Coconnas - Những vị khách hạ cố tới thăm tệ xá đây chỉ được phép
lưu lại trong gian này.
- À thế thì lại khác - Coconnas nói - Vả lại tôi cảm thấy cần phải ngồi.
Và chàng tới ngồi vào một chiếc ghế. Im lặng kéo dài. René thản nhiên chờ
cho một trong hai chàng trai cất lời. Người ta nghe thấy cả tiếng thở khò
khè của Coconnas vì chàng vẫn chưa khỏi hẳn.
- Thầy René này - cuối cùng chàng nói - Ông là người cơ trí, vậy ông hãy
tiên đoán cho tôi biết liệu tôi có bị tàn tật hẳn vì cái vết thương của tôi
không, tức là có phải lúc nào tôi cũng bị cái chứng thở gấp ngăn không cho
tôi lên ngựa, dùng vũ khí và ăn món trứng chiên mãi không?
René áp tai vào ngực Coconnas và chăm chú lắng nghe hơi thở từ lồng
ngực.
- Không, thưa bá tước, ngài sẽ khỏi - Y nói.
- Thật à?
- Tôi xin khẳng định với ngài.
- Ông làm tôi vui lòng đấy.
Lại một lát lặng yên.
- Thưa bá tước, ngài có muốn biết điều gì khác nữa không?
- Có chứ - Coconnas nói tiếp - Tôi muốn biết tôi có thực sự đang yêu
không?
- Ngài đang yêu - René đáp.
- Làm sao ông biết được?
- Vì chính ngài hỏi như thế.
- Trời ạ! Tôi nghĩ là ông có lý. Nhưng yêu ai?
- Yêu người mà hiện nay thường xuyên thốt ra cái tiếng rủa mà ông vừa nói
đó.
- Quả thế - Coconnas kinh ngạc nói - Thầy René này, ông đúng là một
người cơ trí. Đến lượt cậu De Mole.
De Mole đỏ mặt lúng túng.
- Này! hãy nói đi chứ! - Coconnas bảo.
- Xin ngài hãy nói đi - Gã người xứ Florence động viên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.