HOÀNG HẬU MARGOT - Trang 259

còn tưởng tình thân ấy có thật nữa là!
- Ôi Henri! - Phu nhân de Sauve kêu - Tôi tin là Chúa cũng chẳng bao giờ
biết mình nghĩ gì.
- Mình ạ, tôi nghĩ là trước tiên Catherine đã bảo mình yêu tôi, rồi sau trái
tim mình cũng bảo mình như thế, khi cả hai tiếng nói này vang lên thì mình
chỉ nghe tiếng nói trái tim mình thôi.
Giờ đây tôi cũng vậy, tôi yêu mình, yêu với tất cả tâm hồn, chính vì thế nên
cho dù tôi có những chuyện bí mật, tôi cũng không kể cho mình nghe vì tất
nhiên tôi sợ cho mình… tình thân của Thái hậu hay thay đổi lắm, bà ta là
mẹ vợ cơ mà.
Cách tính toán này chẳng hợp với Charlotte chút nào. Nàng cảm thấy bức
màn ngăn giữa nàng với người yêu cứ dày mãi lên mỗi khi nàng muốn
thăm dò đáy sâu của cái tấm lòng không đáy này. Bức màn đó dần dần
cứng lại như bức tường và chia rẽ nàng với Henri. Câu trả lời làm mắt nàng
đẫm lệ, và vì lúc đó đồng hồ điểm mười tiếng nên nàng nói:
- Thưa bệ hạ, đến giờ tôi đi nghỉ rồi. Sáng mai tôi phải trực rất sớm tại cung
Thái hậu.
- Vậy tối nay mình đuổi tôi à? - Henri hỏi.
- Henri, tôi buồn lắm. Vì buồn nên mình sẽ thấy tôi đâm cáu kỉnh và mình
sẽ không yêu tôi nữa. Mình cũng thấy là mình nên lui về thì hơn.
Thôi được, Charlotte, mình đã muốn như thế thì tôi cũng phải về - Henri
nói -Nhưng dù sao mình cũng gia ơn cho tôi được xem mình trang điểm
chứ?
- Nhưng bệ hạ ngồi xem như thế thì chả bắt hoàng hậu Marguerite phải chờ
lâu à?
- Charlotte - Henri nghiêm giọng nói - Chúng ta đã thoả thuận là không bao
giờ nói về hoàng hậu Navarre, thế mà tối nay tôi thấy hình như chúng mình
chỉ nói chuyện về bà ta thôi.
Phu nhân de Sauve thở dài và tới ngồi trước bàn điểm trang.
Henri kéo một cái ghế sát tới bên cạnh người tình, quỳ chân lên ghế và
chống tay lên thành.
- Nào, Charlotte bé nhỏ xinh đẹp của tôi, cho tôi xem mình làm đẹp nhé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.