HOÀNG HẬU MARGOT - Trang 35

hỏi tôi phản bội lại ông ta. Thực lòng mà nói, liệu ông có thể phản bội lại
điều bí mật của công chúa Poocxiăng vợ ông không?
- Thôi nào, thôi nào - Quận công vừa nói vừa lắc đầu - Được lắm. Tôi thấy
là nàng không còn yêu tôi như hồi nàng kể cho tôi nghe những điều nhà
vua âm mưu để chống tôi và những người của tôi.
Lúc đó nhà vua là kẻ mạnh và các ông ở thế yếu. Giờ đây Henri là kẻ yếu
và các ông là kẻ mạnh. Ông thấy rõ là tôi vẫn giữ nguyên vai trò ấy đấy
chứ.
- Duy chỉ có điều là nàng đã chuyển từ phe này sang phe kia.
- Thưa ông, đó là quyền mà tôi giành được bằng cách cứu mạng ông.
- Được lắm, thưa lệnh bà. Khi hai người tình lìa bỏ nhau thì họ trả lại
những gì họ đã trao cho nhau. Đến lượt tôi, khi có dịp, tôi sẽ cứu lệnh bà và
thế là chúng ta hết nợ.
Nói tới đó quận công cúi chào và bỏ đi. Marguerite không tỏ ra một cử chỉ
nào giữ ông ta lại. Tới phòng ngoài, ông gặp Gillone và được cô dẫn tới tận
chỗ cửa sổ tầng một. Ông tìm thấy người hầu của mình trong hào và quay
trở về dinh de Guise cùng với anh ta.
Trong lúc đó, Marguerite mơ màng tới đửng bên cửa sổ:
- Đêm tân hôn hay ho thật! Nàng thì thầm - Chồng thì chuồn mất còn người
yêu thì bỏ đi.
Cùng lúc đó, ở phía bên kia hào có một cậu học trò đi từ phía Tháp Gỗ tới
và hướng ngược về phía cối xay gió Monne, tay chống nạnh, vừa đi vừa
hát:
Cớ sao khi anh muốn
Cắn vào mái tóc xinh
Hôn làn môi yêu dấu
Sờ lên ngực cô mình
Thì cô em lại muốn
Như bà phước buồn tênh
Trong tu viện giam mình?
Phải chăng em gìn giữ
Đôi mắt, gò ngực xinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.