HOÀNG HẬU MARGOT - Trang 589

ấy trong khi siết tay bà. Bà bước ra mà không nghe thấy điệu cười chua cay
của nhà vua và lời nguyền rủa khàn khàn khủng khiếp theo sau tiếng cười
ấy.
Nhà vua đang tự hỏi liệu có nguy hiểm gì nếu để cho người đàn bà này
được tự do thả lỏng và trong vài giờ có thể làm được nhiều việc đến nỗi
không còn cách nào cứu vãn được tình thế hay không.
Trong khi còn đang nhìn tấm thảm treo cửa buông xuống sau lưng
Catherine, ông nghe thấy có tiếng sột soạt nhè nhẹ sau lưng mình và quay
lại, ông bắt gặp Marguerite đang vén tấm thảm treo hành lang dẫn sang
phòng nhũ mẫu.
Vẻ xanh xao, đôi mắt thất thần, ngực phập phồng chứng tỏ Marguerite đang
rất xúc động.
- Ôi thưa bệ hạ - Nàng vừa thốt lên vừa lao tới giường anh. Bệ hạ biết thừa
rằng bà ta nói dối!
- Bà ta nào? - Charles hỏi.
- Anh Charles, hãy nghe em: phải kết tội mẹ mình thì thật là khủng khiếp
nhưng em đã ngờ bà ta sẽ ở lại để tiếp tục theo đuổi hãm hại họ. Nhưng thề
có mạng sống của em, của anh, thề có linh hồn chúng ta, em nói rằng bà ta
nói dối.
- Theo đuổi hãm hại họ?… Hãm hại ai?
Cả hai người theo bản năng đều nói khẽ, dường như họ sợ phải nghe thấy
nhau.
- Trước hết là Henri, Henriot của anh, yêu thương anh, tận tụy với anh hơn
ai hết trên đời này.
- Cô tưởng thế à, Margot? - Charles hỏi.
- Ôi thưa bệ hạ, em tin chắc thế.
- Thì ta cũng vậy - Charles đáp.
- Vậy nếu anh tin chắc thế - Marguerite ngạc nhiên hỏi - Tại sao anh lại cho
bắt ông ta giải tới Vincennnes?
- Vì chính y yêu cầu được như thế.
- Thưa bệ hạ, ông ta đã yêu cầu được như thế?…
- Ừ cái thằng Henriot ấy có nhiều ý nghĩ kỳ quặc lắm. Có thể hắn nhầm,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.