HOÀNG HẬU MARGOT - Trang 592

- Tại sao không?… Margot, cô nhìn ta mà xem.
Thiếu phụ nhìn anh và rùng mình khi thấy ông xanh xao quá đỗi.
- Margot, ta không còn sống được ba tháng nữa đâu - Charles nói.
- Anh ư, Charles?
- Marguerite, ta bị đầu độc rồi.
Marguerite bật lên một tiếng kêu.
- Im đi - Charles nói - Cần phải để cho người ta tưởng ta chết vì yêu thuật.
- Thế anh có biết kẻ có tội không?
- Ta biết.
- Anh bảo không phải là De Mole đúng không?
- Không phải hắn.
- Chắc chắn cũng không phải là Henriot rồi… Chúa ơi! Liệu có phải… Có
phải d Alençon không?… - Marguerite thì thầm.
- Có thể lắm.
- Hay là, hay là… - Marguerite hạ thấp giọng như thể nàng hoảng sợ vì
chính điều nàng sắp nói - Hay là… mẹ chúng ta?
Charles im bặt.
Marguerite nhìn ông, đọc thấy trong ánh mắt tất cả những điều nàng muốn
biết, nàng vẫn quỳ và ngã ngồi xuống một chiếc ghế bành.
- Ôi! Lạy Chúa! Lạy Chúa! Không thể được! - Nàng lẩm bẩm.
- Sao lại không thể! - Charles phát lên một tiếng cười chói tai và nói - Tiếc
là René không có ở đây để kể cho cô thấy chuyện của ta.
- René ấy.
- Đúng vậy. Chẳng hạn sẽ kể cho cô biết là có một người đàn bà mà đối với
bà ta hắn không dám từ chối điều gì đã đến mượn hắn một quyền sách cất
kỹ trong thư viện của hắn như thế nào, rồi thuốc độc đã được rót lên từng
trang sách ra sao, rồi thuốc độc ấy, vốn được dành cho một kẻ mà ta không
biết là ai đã rơi vào tay một người khác do tình cờ hoặc do một hình phạt
của Chúa như thế nào. Nhưng vì René vắng mặt nên nếu cô thích xem
quyển sách thì ở kia, trong phòng của ta, cô sẽ thấy tự dạng của René viết
rằng y đã trao quyển sách đó cho người đàn bà đồng hương với y như thế
nào, chất độc của nó còn đủ giết hai chục người nữa đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.