HOÀNG HẬU MARGOT - Trang 645

Tiền phòng trở nên trống trải vì ai cũng muốn tỏ lòng mẫn cán của mình
bằng cách đưa được ông thầy thuốc về.
Một cánh cửa mở ra và Catherine xuất hiện. Bà nhanh nhẹn đi qua tiền
phòng và hấp tấp bước vào phòng vua.
Charles nằm vật trên giường, mắt lờ đờ và ngực thở phập phồng.
Từ toàn thân ông có một thứ mồ hôi nhờ nhờ đỏ toát ra. Bàn tay ông xòe
năm ngón vắt qua thành giường và ở mỗi đầu ngón có một giọt nước đỏ
như hồng ngọc đọng lại. Cảnh tượng thật ghê sợ.
Tuy nhiên, nghe tiếng chân Catherine và dường như ông nhận ra tiếng bước
chân ấy, Charles nhỏm dậy.
- Xin lỗi bà - Ông nhìn Thái hậu nói - Tôi muốn được chết bình yên.
- Làm sao anh lại có thể chết được vì một cơn bộc phát thoáng qua của thứ
bệnh tồi tệ kia? - Catherine đáp - Anh muốn làm cho chúng ta tuyệt vọng
ư?
- Thưa bà, tôi xin nói với bà rằng tôi cảm thấy linh hồn tôi đang lìa bỏ tôi.
Tôi xin nói với bà rằng cái chết đang tới gần, mẹ kiếp! Tôi biết những điều
tôi nói chứ!
- Thưa bệ hạ - Thái hậu đáp. Trí tưởng tượng của Người là căn bệnh năng
nhất của Người. Từ khi có cuộc hành hình rất xứng tội của hai tên phù
thuỷ, hai tên sát nhân mà người ta gọi De Mole và Coconnas ấy thì những
đau đớn thể xác của bệ hạ hẳn phải đã thuyên giảm. Chỉ còn căn bệnh về
tinh thần, và nếu ta có thể nói chuyện chừng mười phút với bệ hạ thôi thì ta
sẽ chứng tỏ được rằng…
- Nhũ mẫu - Charles gọi - Canh cửa nhé, đừng cho ai vào. Thái hậu
Catherine Médicis muốn nói chuyện với ông con cưng Charles IX của
Người.
- Với lại - Charles tiếp - Không hôm nay thì hôm khác cũng phải nói
chuyện này thôi, mà hôm nay thì tốt hơn ngày mai. Ngày mai có lẽ sẽ là
quá muộn. Tuy vậy, một người thứ ba phải có mặt trong cuộc nói chuyện
của chúng ta.
- Tại sao vậy?
- Tại vì tôi xin nhắc lại với bà rằng cái chết đang tới gần - Charles đáp với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.