nói lao, hắn vẫn có thể xem là đương nhiên, danh chánh ngôn thuận, đây
chính là chỗ tốt của người đang nắm quyền.
Khi chăn tràn đầy nhiệt độ và hương thơm của nàng thì đèn trong
phòng đã tắt ba cái, mờ mờ tối tối, thân thể nam nhân quen thuộc cũng sát
tới.
La Trường Khanh chỉ cảm thấy lòng bàn tay đụng chạm da thịt trơn
nhẵn mềm mịn, không khỏi tăng thêm thở dốc, bởi vì dựa vào gần, rốt cuộc
không nhịn được, cúi người đè xuống, rất khó tưởng tượng cõi đời này cư
nhiên tồn tại nữ nhân thứ hai khiến cho hắn mất khống chế, nữ nhân này
khiến hắn từ La Trường Khanh tự phụ không hề có đạo lý biến thành một
nam nhân nguyên thủy nhất, dựa vào thủ đoạn nguyên thủy nhất, đoạt lấy
một nữ nhân.
Nghĩ tới nàng không phải là lần đầu tiên, trong lòng lại có chút khó
chịu, xuống tay nặng một chút...
Trong ánh trăng ngọc vỡ, hắn thấy một cơ thể trắng như tuyết, giống
như sóng lớn phập phồng, mặc hắn vui vẻ, hắn phát ra một tiếng than sợ
hãi, cảm giác quen thuộc tràn đầy trời đất vọt tới...
Thần Quang rên rỉ một tiếng, ngày trước có một thiếu niên vì hấp dẫn
nàng, hết sức dịu dàng, lợi dụng u mê ngu ngốc của nàng, cùng nhau leo
núi, chèo thuyền, cùng nhau ở trong sơn động tránh mưa với nàng, thiếu
niên nói: Thần Quang ngoan, cởi quần áo ướt ra, nếu không sẽ cảm lạnh.
Khi đó nàng cảm thấy y phục ướt lạnh, nhưng ánh mắt thiếu niên
khiến nàng kiếp này khó quên, như ngọc lưu ly, ấm áp vô hại. Sau đó tự
không cần phải nói, nàng cảm thấy đau, khóc lớn, kêu “Tử Khiên ca ca, đi
ra ngoài, ta đau quá!” Liền cũng không nói ra được nữa, đôi môi sớm bị
hắn nuốt hết.