CHƯƠNG
19
ĐỊNH CƯ
T
rương Dân rút một cây kim ra, hơ qua đèn cồn để sát trùng, rồi chích
vào bả vai một đàn em.
“Cảm ơn anh Dân.” Người nọ tên Vương Thuật, đi theo Trương Dân tiếp
nhận huấn luyện, sau vài buổi vác súng tập bắn thì bả vai tê buốt không
nhấc nổi, Trương Dân đành phải tới kiểm tra cho cậu ta.
Thân là đội trưởng, còn phải phụ trách sức khỏe của đội viên, Trương
Dân vốn rất thân thiện nên mấy cậu đàn em đều mến anh, nếu so với Mông
Phong mặt mày hằm hằm suốt ngày thì nhiều người thích gần gũi với vị đội
trưởng thiện xạ này hơn.
Vương Thuật nằm sấp trên giường, Trương Dân lại lấy cây kim khác
cắm vào.
“Đừng khách sáo.” Trương Dân nói: “Có bạn gái chưa?”
Vương Thuật năm nay mới hai mươi, khuôn mặt còn non choẹt mà đã có
nét ngang ngược của mấy tên du côn, cậu ta thuận miệng cười bảo: “Anh
Dân đừng có chọc em, lúc này còn bạn gái gì chứ?”
Trương Dân cười nói: “Tạ Phong Hoa cũng xinh lắm, nghe nói trong anh
em mình có mấy người thích cô ấy đấy?”
Vương Thuật đỏ mặt, bảo: “Văn Đệ thích Tạ Phong Hoa đấy, nó đẹp trai
nhất đám, bọn em làm gì có cửa.”
Trương Dân tò mò: “Văn Đệ? Văn Thư Ca hả?”
Vương Thuật gật đầu: “Thằng đấy có nhiều gái thích lắm nhé, có điều
cái mặt nó cứ đơ ra.”