Trương Dân lại hỏi: “Còn anh Sâm? Cũng không bồ bịch gì à?”
“Có chứ.” Vương Thuật nói: “Vợ của anh Sâm họ Kiều, hồi trước tụi em
gọi chị ấy là Tiểu Kiều, vì chị ấy không cho gọi là đại tẩu, bảo là xa cách
quá.”
Trương Dân hờ hững hỏi: “Tiểu Kiều à, về sau thì sao?”
Vương Thuật nói: “Vì người quá đông, xe không ngồi hết được, đàn bà
con gái đều không mang theo được, chị Tiểu Kiều làm gương dẫn đầu bước
xuống xe. Mấy cô Tiểu Quỳ trốn dưới tấm bạt nên mới theo được… Ối!
Anh nhẹ tay chút! Đau!”
Trương Dân ngừng tay, trầm giọng: “Đúng là… Đúng là cái loại…”
Trương Dân thở hắt ra, lần lượt gom kim tiêm cất vào, dặn dò: “Ngủ một
giấc thật ngon vào, tháng sau có nhiệm vụ rồi, đừng có hở ra là nghĩ tới đàn
bà mà ‘bắn súng’, anh nghi chú mày ‘quay tay’ nhiều quá nên tay phải mới
liệt đấy.”
Vương Thuật phá lên cười ha hả, Trương Dân thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Gần cuối tháng 10, thời tiết đột nhiên chuyển lạnh, gió Tây Bắc đang lúc
quét mạnh nhất, điện lực đầy đủ là việc tốt, nhưng cho dù có điện chăng
nữa thì những người tị nạn ở đây cũng chẳng dùng được vào việc gì khác.
Phần lớn công dụng của điện năng chỉ là cung cấp chiếu sáng, còn lại
đều nạp thẳng vào ắc quy, tivi thì không cách nào thu sóng được, Lưu
Nghiễn tìm đủ mọi cách mắc ăng ten, chỉnh hết lần này tới lần khác, tất cả
các kênh đều là ruồi muỗi.
Không riêng gì tivi, ngay cả radio cũng rơi vào tình trạng đứt sóng hoàn
toàn, không có một tần số nào truyền ra chút âm thanh.
Nhiệm vụ mỗi ngày của Quyết Minh là ngồi vặn kim dò sóng của radio,
hệt như bệnh nhân mắc bệnh thần kinh vậy, hết vặn kim kịch sang bên trái
rồi lại vặn ngược kịch sang bên phải. Nếu Trương Dân không tìm cậu bé trò
chuyện, Quyết Minh có thể ngồi dò radio như thế cả ngày.
Người nào việc nấy, Lưu Nghiễn không thể không phục, người từng học
quản trị quả đúng là chuyên nghiệp. Hồ Giác gần như phát huy hết khả