HOÀNG HÔN MÀU MÁU - Trang 134

sau khi biết rõ sự việc thì á khẩu mất một lúc lâu, mãi không thốt nổi nên
lời.

Mông Phong, Lưu Nghiễn và Trương Dân cùng nhau bàn bạc trong

phòng.

“Nếu em nhớ không nhầm,” Lưu Nghiễn nghẹn giọng, “tuyến xe buýt

mà sư huynh leo lên, chính là tới chỗ này.”

Mông Phong nói: “Anh sẽ cố hết sức vào xem thế nào, em phải vạch cho

bọn anh một đường đi.”

Lưu Nghiễn đáp: “Trước hết phải nói đến chuyện các anh phải đi kiểu gì

đã, bọn thây ma sẽ không đứng yên một chỗ, mà đó cũng chẳng phải pháo
đài, lên kế hoạch kiểu gì đây?”

Ngón tay thon dài của Trương Dân vạch một đường theo lối lưu thông

trong doanh trại: “Tôi nghĩ nên đi theo lối này để tiến sâu vào kho vũ khí,
Lưu Nghiễn, cậu có ý kiến gì không?”

Lưu Nghiễn im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Để tôi xem xét cẩn thận

đã.”

Đêm đó, Mông Phong và Trương Dân đi tuần tra, Lưu Nghiễn thì ở trong

phòng nghiên cứu tấm bản đồ, phòng Trương Dân không bật đèn để tránh
bị phát hiện, vì vậy Quyết Minh chạy qua nằm bò trên giường Mông Phong
đọc sách.

Lưu Nghiễn cũng nằm sấp trên giường, mở quyển sổ tay ra.
Ngày 19 tháng 8 năm 2012.
Tôi có cảm giác như hiểu lại Mông Phong một lần nữa. Trước kia chưa

bao giờ nhận ra anh ấy là một người như vậy, hoặc cũng có lẽ đây mới
chính là con người thực sự của anh ấy. Trong lòng không chút sợ hãi, tràn
đầy nhiệt huyết, không còn là anh chàng thất bại suốt ngày phải chạy ngược
chạy xuôi tìm việc nữa.

Có lẽ câu nói “sinh ra không hợp thời” là đúng, anh ấy không hợp đi bán

bảo hiểm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.