Lưu Nghiễn vội ra hiệu đừng lên tiếng, chụp lấy cái nỏ đơn giản ở trên
mui xe, chỉ vào chỗ ngồi ra ý bảo Quyết Minh ngồi xuống, bản thân thì lách
mình trốn ra đuôi xe.
Có ba thây ma chui ra từ rừng cây, trên người mặc quần áo giống như
nông dân ở thị trấn gần đấy, thời tiết nóng bức mấy ngày liền khiến thân thể
chúng đã thối rữa gần nửa, lảo đảo tiến tới chỗ Lưu Nghiễn hạ trại tạm thời.
Cùng lúc đó, trong kho vũ khí.
Trương Dân lấy ngón tay bật một công tắc, toàn bộ lối vào và hành lang
phía trong đều sáng lên, những bóng đèn vàng chiếu sáng mọi ngóc ngách
trong kho vũ khí.
Trương Dân giải thích: “Có bình ắc quy riêng để cung cấp cho hệ thống
điện, phòng khi bị đánh bom dẫn tới mất điện.”
Mông Phong: “Rất tốt, mọi người gom tất cả số súng lại.”
Mông Phong kéo đầu mic: “Lưu Nghiễn, nghe rõ không? Tình hình
ngoài kia sao rồi? Kho vũ khí được xây dưới mặt đất, gồm hai tầng, có lẽ
chúng ta phải đổi một lối thoát rộng hơn, báo cáo tình hình bên cửa chính
kho vũ khí và lối thoát hiểm ở phía tây đi.”
Quyết Minh: “Bên ngoài cửa chính… có thây ma.”
“Quyết Minh?!” Mông Phong và Trương Dân đồng thanh kêu lên.
Trương Dân: “Sao con lại ở đây?!”
Mông Phong: “Lưu Nghiễn đâu?! Lưu Nghiễn đang ở chỗ nào?! Đã xảy
ra chuyện gì rồi?!”
Chỗ hạ trại.
Quyết Minh: “A… anh ấy đang…”
Lưu Nghiễn nấp sau đuôi xe, làm một động tác kéo quần lên, cùng lúc
giương nỏ nhắm vào mấy thây ma đang chậm chạp đi tới.
Quyết Minh tiếp: “Đang đi tiểu. Lạ thật, bọn thây ma này sao mà…
nhiều thế.”
Mông Phong hỏi dồn: “Có bao nhiêu con? Ở hướng nào?”
Quyết Minh đếm: “Một, hai, ba, bốn…”