HOÀNG HÔN MÀU MÁU - Trang 184

rời rạc. Chỉ cần không đụng phải số lượng thây ma quá áp đảo, một nhóm
người nhỏ nếu được trang bị vũ khí thích hợp thì vẫn có thể tìm được
đường sống.

Nhưng một khi giả thiết tiến hóa được chứng minh, chúng ta không thể

tưởng tượng được một đội quân thây ma biết bao vây, biết đánh du kích và
nhất là có tổ chức kỉ luật thì sức chiến đấu sẽ ghê gớm đến thế nào. Nếu
bọn chúng không đi tấn công loài người nữa mà chuyển mục tiêu sang các
loài sinh vật khác, hậu quả thật không thể tưởng tượng.

Nhật ký của tôi càng viết càng dài, hy vọng mọi chuyện sẽ không phát

triển theo hướng xấu nhất…

“Lưu Nghiễn.” Một người đứng bên ngoài gõ cửa: “Ra ngoài cùng huấn

luyện.”

Lưu Nghiễn gấp quyển sổ tay lại, nhét nó xuống giường, đáp: “Tôi là

nhân viên kỹ thuật cơ mà.”

Người kia nói: “Anh Sâm dặn thế, tất cả mọi người đều phải tiếp nhận

huấn luyện, ở ngay sân trong.”

Lưu Nghiễn đành phải rời khỏi phòng, ngoài hành lang đứng đầy người

đang ngóng cổ nhìn xuống dưới. Lâm Mộc Sâm đeo một miếng giáp lót
bằng sắt trên vai trái, tay phải cầm dao găm, hơi khom người.

Trước mặt gã là một thây ma!
Trong lòng Lưu Nghiễn không khỏi kinh hãi, chỉ thấy thây ma lao vào

Lâm Mộc Sâm, gã vội vàng nghiêng người tránh được cánh tay của nó,
thây ma tru lên phẫn nộ, ngoạm chặt lấy miếng lót vai của gã, Lâm Mộc
Sâm liền hất con dao lên, Mông Phong lên tiếng cắt ngang: “Dừng lại!”

Lâm Mộc Sâm nhanh chóng lộn nhào lách người tránh ra, bọn đàn em

vây xung quanh đều trầm trồ ca ngợi.

Mông Phong xông lên phi một cước vào thây ma khiến nó bay tọt vào

trong cũi, hai bên lập tức có người đóng sập cửa lại, dùng xích sắt khóa
chặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.