HOÀNG HÔN MÀU MÁU - Trang 187

“Thầy?” Lưu Nghiễn lẩm bẩm, giây phút cậu và thây ma kia đối mắt với

nhau, Lưu Nghiễn chỉ cảm thấy trong đầu như nổ uỳnh một cái, trời đất
quay cuồng.

Thây ma kia không ai khác chính là thầy chủ nhiệm khoa của cậu, người

và thây ma đứng sững trong khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi thây ma rống lên
một tiếng, bổ nhào vào Lưu Nghiễn!

Mông Phong quát lên: “Đừng mất tập trung!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lưu Nghiễn gập người tránh được hai

tay vung ngang tới của thầy cậu, chống một tay xuống đất, vung chân móc
trúng vào đầu gối của nó rồi lập tức giật ngược lại, đầu gối thây ma bị hất
lên, nó mất thăng bằng ngã về phía sau!

Xung quanh rộn tiếng cổ vũ, Lưu Nghiễn tay nắm dao găm lượn vòng

tròn, chầm chậm di chuyển vòng quanh khoảnh sân hình vuông, ánh mắt
cậu vẫn dán chặt vào thây ma trung niên mặc âu phục kia.

Hai mắt nó trợn trắng, lại một lần nữa gượng đứng dậy, trong miệng

không ngừng phát ra tiếng hừ hừ, đưa hai tay lên vung vẩy loạn xạ.

Lưu Nghiễn thu con dao lại, nheo mắt không hiểu, thây ma bỗng nhiên

không thèm bận tâm tới Lưu Nghiễn mà nhào về phía Lâm Mộc Sâm!

Xung quanh hét lên kinh hoàng, Lưu Nghiễn gào lên: “Đợi đã!”
Nhưng tiếng hét kia đã quá trễ, Trương Dân đứng trên lầu quyết đoán nổ

súng, chính xác bắn bể đầu thây ma.

“Cậu biết đấu vật?” Lâm Mộc Sâm hỏi.
Lưu Nghiễn giải thích: “Mông Phong có dạy tôi một chút, hồi còn đi lính

mỗi đợt nghỉ phép về anh ấy đều dạy.” Dứt lời cậu quay sang nhìn vào đôi
mắt Mông Phong.

Lâm Mộc Sâm nói: “Rất tốt, có khả năng tự bảo vệ mình, thế là anh yên

tâm rồi, từ ngày mai ban kỹ thuật các cậu cũng đến tập bắn súng, còn huấn
luyện thể lực thì có thể thả lỏng một chút cũng được.”

Lưu Nghiễn đáp: “Được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.