HOÀNG HÔN MÀU MÁU - Trang 199

Trương Dân lên tiếng: “Tôi phải về tìm hộp thuốc, loại bệnh vặt như cảm

cúm nếu để sốt cao thì cũng mệt đấy.”

Bọn họ xuôi theo đường quốc lộ đi gần một tiếng, trên người Quyết

Minh đắp chiếc áo khoác của Trương Dân, cậu bé mơ mơ màng màng thiếp
đi.

Lưu Nghiễn và Mông Phong tay nắm tay đứng trước đống đổ nát của nhà

máy, trời đã sáng hẳn, mặt đất đầy xác thây ma cháy đen, nhà xưởng bị lựu
đạn oanh tạc tan tành, dãy ký túc xá cũng đổ sụp.

Trương Dân thả Quyết Minh xuống, để cậu bé đứng dưới tòa nhà tránh

mưa, sau đó lại đi xung quanh tuần tra một vòng, xác định chắc chắn không
còn nguy hiểm nào.

“Có ai ở đây không?” Lưu Nghiễn gọi to.
Bất chợt tiếng súng vang lên, Mông Phong nhắm sau lưng Lưu Nghiễn

nổ súng, bắn một thây ma nát bét.

Lưu Nghiễn gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, hướng về phía sân trong.
Mông Phong: “Em đi đâu thế?”
Lưu Nghiễn nói: “Đi lấy đồ của em, anh không cần lên đâu.”
Mông Phong vẫn để trần nửa thân trên lấm lem bùn đất, đứng ở sân

trong, một lúc sau, Lưu Nghiễn từ trên lầu ném xuống một chiếc áo khoác
cho Mông Phong mặc vào, gom sổ tay và thùng dụng cụ đi xuống lầu.

“Tôi ra bờ sông coi thử.” Mông Phong bảo: “Trương Dân, anh trông

chừng chỗ này nhé.”

Lưu Nghiễn cầm theo thùng dụng cụ vội vàng qua nhà ăn, bỗng nhiên

đứng sựng lại.

“Trời ơi…” Hai mắt cậu đỏ lên, sống mũi cay xè.
Thôi Tiểu Khôn bị một cây thép cắm xuyên qua ngực, mắt trợn trừng, cơ

thể treo giữa không trung, từ đầu gối trở xuống đã bị thây ma gặm nham
nhở.

Lưu Nghiễn kìm nén những giọt nước mắt chực rơi, bước tới vuốt lại đôi

mắt còn mở lớn của Thôi Tiểu Khôn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.