Vẻ mặt của Lưu Nghiễn rất không ổn, Mông Phong ngay lập tức cuống
lên, rối rít dỗ dành nhưng Lưu Nghiễn không thèm hé răng. Mông Phong
dỗ được vài câu thì buồn ngủ không đỡ được, thế là lăn ra ngáy o o.
Lưu Nghiễn: “…”
Hôm sau, khi Lưu Nghiễn xuống dưới thì bắt gặp Ngô Vĩ Quang đang
giảng đạo cho một người đàn ông, một ông lão và một người phụ nữ.
Lưu Nghiễn đi nhận phần ăn sáng, ngồi xuống đối diện với Quyết Minh
trong căng tin dùng bữa.
“Gẩy thức ăn không phải là thói quen tốt đâu nhé.” Lưu Nghiễn nói:
“Quyết Minh, em có oán hận gì với thím Vu hay sao vậy, chê không ngon
à?”
Quyết Minh phụng phịu: “Em ghét khoai tây, muốn nôn đến nơi rồi. Anh
không cảm thấy cháo hầm khoai tây rất kỳ cục à?”
Bên tai họ vọng tới tiếng nói của Ngô Vĩ Quang: “Thêm mấy chục năm
nữa, các bạn có thể gặp lại họ trên thiên đường, nên đừng quá đau buồn…”
Thím Vu phát cơm xong, nghe kể về chuyện tối qua bà thở dài một tiếng,
chùi chùi tay lên tạp dề, ngồi xuống bên một chiếc bàn, hỏi thăm một cậu
trẻ tuổi: “Anh trai cháu đỡ chưa?”
Cậu trẻ tuổi hai mắt đỏ au: “Anh cháu bị thương khá nặng, làm cháu sợ
gần chết luôn, cùng nhau bỏ trốn tới đây, giờ chỉ còn lại mình cháu, cháu
thật không biết phải làm gì nữa…”
“Sống tiếp thôi.” Thím Vu chân thành khuyên nhủ: “Con trai này, khi bác
còn trẻ thì ông nhà bị bệnh rồi mất, bác không có con cái, càng chẳng có
mong muốn dự định gì, cháu trai cháu gái, chị em họ hàng đều ở rất xa.
Khó khăn lắm mới tìm được việc nấu cơm trong căng tin, nếu theo cách nói
của cháu thì không lẽ bác đã nên chết từ sớm rồi sao?”
“Được sống thật tốt biết bao.” Thím Vu khẽ xoa đầu người trẻ tuổi: “Phải
sống cho bản thân mình, anh của cháu cũng nghĩ như vậy đấy. Đi nói
chuyện cùng anh cháu đi, lại đây, bác cho hai củ khoai tây nướng cầm theo,
vẫn còn nóng nguyên đấy.”