HOÀNG HÔN MÀU MÁU - Trang 261

Nghiễn, nhìn cậu với ánh mắt van xin.

“Có ba người bị thương, tôi còn chưa làm rõ tình hình thì tên khốn này

đã nổ súng bắn chết một người.” Trương Dân nói.

Trương Dân kiểm tra cho hai người còn lại, cất đèn pin đi rồi nói: “Cậu

không sao hết.”

Người nọ như mới được tái sinh, đứng đó bật khóc.
“Còn tôi?” Một người khác hỏi: “Huấn luyện viên Trương, tôi bị nhiễm

bệnh rồi sao?”

Trương Dân đáp: “Anh bị cắn, hiện giờ còn chưa rõ lắm…”
Người đó nài nỉ: “Hãy để tôi về từ biệt bà xã, được không, tôi xin anh.”
Trương Dân đáp: “Đương nhiên… Anh lên xe đi.”
“Chỗ này kiểm tra hết chưa?” Hồ Giác hỏi.
“Xong rồi, có trâu, cũng có heo sổng chuồng. Còn có cả lương thực dự

trữ, bột mì, mì sợi, trong kho còn có không ít gạo.” Mông Phong liệt kê:
“Những người bị thương chú ý đừng đụng tới gia súc. Thế này đi, Trương
Dân mang đội của anh chở chỗ thức ăn đầu tiên này về trước, đưa cả người
bị thương về luôn, lát nữa quay lại chở nốt số còn lại. Hồ Giác, anh có ý
kiến gì không?”

Hồ Giác liền đáp: “Không, dẫn cậu ta đến sân bóng rổ đứng chờ, tôi sẽ

về dàn xếp.”

Trương Dân đờ đẫn gật đầu, mệt mỏi nói: “Lên xe đi.”
Trương Dân lái xe ra khỏi thôn, Mông Phong dẫn Lưu Nghiễn và những

đội viên khác đi nhóm lửa, trói Văn Thư Ca lại rồi bỏ cậu ta ở một góc.

Tuyết đổ mỗi lúc một dày, chiếc xe thiết giáp thô sơ đi ra khỏi thôn,

dừng lại giữa cánh đồng bát ngát, trận tuyết lớn dịu dàng phủ lên cao
nguyên Hoàng Thổ, phóng mắt nhìn ra, cả trời và đất miên man một màu
trắng xóa.

Trương Dân không thực hiện chỉ thị của Lâm Mộc Sâm, anh chở cả hai

người bị thương quay về căn cứ, để người bị lây nhiễm đứng chờ ở sân
bóng rổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.