Trương Dân lo lắng hô lớn: “Con bảo sao?! Nói to lên một chút! Ba
không nghe rõ!”
Quyết Minh nói to: “Không có gì hết! Con cúp máy đây!”
Trương Dân cuối cùng cũng nghe được tiếng cậu bé, cười nói: “Chờ ba
nhé! Ba sẽ về ngay!”
Quyết Minh cúp máy, đi rót một cốc nước, cũng không mở tủ lạnh, chỉ
ngồi im lặng trong căn phòng tối. Quyết Minh đang học cấp ba ở thành phố
F, một tuần có đến năm ngày là nội trú tại trường, chỉ có ngày nghỉ cuối
tuần hiếm hoi mới được về nhà họp mặt với cha nuôi.
Hôm thứ Tư Trương Dân phải đi công tác xa, đã hẹn trước với cậu là
cùng ra ngoài đi ăn nên xong việc là vội vàng trở về, chẳng ngờ lại bị kẹt
xe trên đường.
Còn hai tiếng nữa là sang ngày mới, Quyết Minh vẫn ngồi yên trong
bóng tối, chẳng hề động đậy.
Đúng mười hai giờ, có điện, cả căn phòng phút chốc sáng choang, Quyết
Minh nheo nheo đôi mắt đang nhất thời không thích ứng được với ánh sáng
chiếu tới bất ngờ.
Cậu bật TV lên, rè rè toàn ruồi muỗi đánh nhau, thế là tắt đi. Xa xa dưới
lầu truyền đến tiếng xe cứu thương hụ còi liên tục.
Điện thoại lại reo lên inh ỏi, Quyết Minh chạy qua bắt máy, âm thanh ở
đầu bên kia nhỏ hơn hẳn.
Trương Dân: “Bảo Bối… con không sao chứ.”
Quyết Minh: “Dạ.”
Giọng Trương Dân run rẩy, câu chữ đứt quãng: “Con đừng ra khỏi nhà.
Gặp ma rồi, chuyện quái quỷ gì thế này? Có ai gõ cửa không? Nếu có
người gõ cửa con nhất định không được mở nhé!”
“Dạ.”
Trương Dân thở dốc một lúc, đầu bên kia đã trở nên cực kỳ tĩnh lặng:
“Con xuống dưới đợi đi, ba vào tới nội thành rồi.”
Quyết Minh đáp: “Con biết rồi.”