HOÀNG HÔN MÀU MÁU - Trang 301

tiếp tục đứng dậy bước đi.

Cứ thế đi hết cả buổi chiều, Quyết Minh vừa đói vừa mệt, ngã vùi xuống

tuyết.

“Ba.” Quyết Minh lẩm bẩm trong miệng.
Cậu bé mở quyển nhật ký ra, ở trang đầu tiên có hình Trương Dân vẽ.

Người cái gì cũng biết như Trương Dân đến ngay cả vẽ cũng rất đẹp, một
con chó cười tít mắt giơ chân đặt lên đầu một chú gà con, gà con thì cúi
mặt, cắm cúi xem quyển vở đặt ở trước mặt.

Bên dưới có một hàng chữ: ”Mỗi ngày phải kiên trì viết nhật ký, ba sẽ

giám sát con đấy.”

Quyết Minh cất quyển nhật ký đi, ăn một ít bánh quy và nuốt thêm chút

tuyết, lại tiếp tục đứng dậy.

“Ba!” Quyết Minh bất lực kêu lên: “Mau ra đây đi, ba không chết mà!”
Cậu đã đi tới cuối con đường, ở đó là một vách núi sâu hun hút.
Quyết Minh quỳ xuống, nhòm xuống dưới vực xem xét nhưng chẳng thể

nhìn thấy bất cứ cái gì, lại ngồi ngẩn người bên vách núi một lúc lâu, sau
đó xoay người xuống núi.

Đang không biết phải đi về đâu nữa thì phát hiện đằng xa có một cái

động trú ẩn bị sập, cậu bé thử đẩy tảng đá đi, phải gồng hết sức bình sinh
mới lăn được một tảng đi.

Bên trong đột nhiên thò ra một bàn tay thối nát!
Quyết Minh nhìn một lúc, xác định đó không phải tay của Trương Dân

liền vớ lấy hòn đá đập vài nhát, xương tay nát bét, cậu cầm báng súng đẩy
nó vào lại bên trong, lấp hòn đá lại, rồi tiếp tục đi lên.

Trời đã bắt đầu tối, con đường núi gập ghềnh ngoằn ngoèo và những dãy

núi trập trùng bất tận dường như biến thành một gương mặt khác, giống
như những con ác quỷ lẩn khuất trong đêm dài đang trừng trừng đôi mắt
rình rập cậu. Giọng Quyết Minh đã khản đặc, cậu bé cũng không gọi nữa,
chỉ hệt như một kẻ điên cố chấp, tay cầm đèn pin, soi đi soi lại vào những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.