HOÀNG HÔN MÀU MÁU - Trang 312

không sờn của gã là thật chứ! Đặng Trường Hà! Hồ Giác! Nhóm người
cuối cùng lên xe mau! Dẫn mọi người rời đi!”

Mông Phong: “Lời thằng cha đó mà cũng tin được à! Lên xe hết đi! Bọn

anh yểm trợ rút lui!”

Lưu Nghiễn: “Em suýt chút đã tin là thật! Lần sau còn gặp lại gã thì…”
Mông Phong tức giận gầm lên: “Ông đây cho gã một nã vào đầu nát bét!

Mẹ kiếp! Dám lừa ông chạy tới cái hồ lượn tới lượn lui hết nửa ngày, nếu
không vì nhớ bà xã bỏ về sớm, bây giờ ngay cả xác cũng chín rục rồi! Mấy
cậu rút quân mau lên! Đồ đạc không cần nữa! Sau này quay lại tìm sau!”

Chiếc xe container cuối cùng phi ra vòng vây, mỗi bên đều có một xạ

thủ, liên tục xả súng vào thây ma để mở đường, Hồ Giác đứng trong thùng
xe giục to: “Lưu Nghiễn, mau lên xe!”

“Mông Phong! Lưu Nghiễn!” Mọi người thi nhau hét lên: “Lên xe!”
Khẩu súng máy trên tay Mông Phong vẫn không ngừng lên đạn, quay

đầu điên tiết mắng: “Cậu ta không đi đâu hết! Ở lại phụ ông đây bọc hậu
cho các người! Mấy người lượn nhanh đi!”

Lưu Nghiễn phá lên cười, đoàn xe rút đi, lũ thây ma bị tách ra một phần,

bám theo đoàn xe chạy, số thây ma còn lại trong trường bớt đi rất nhiều,
nhưng lại đang dần dần hình thành một vòng vây.

Mông Phong thấy tất cả mọi người đã rút lui bèn hô to: “Em lái xe!”
Lưu Nghiễn chui vào trong xe, quay đầu, cuốn một thây ma nghiền nát

dưới bánh xe, đẩy cửa xe ra, Mông Phong sau khi nã đạn điên cuồng liền
thu súng về, nhảy tọt vào xe, gác khẩu súng lên cửa xe đã vỡ nát kính, tiếp
tục xả súng như điên.

Lưu Nghiễn bẻ ngoặt vô lăng, lao ra khỏi vòng vây.
Phía xa đoàn xe đang chạy, đàn thây ma lại vây kín tới, tách rời hai

người họ và đoàn xe.

“Hỏng bét.” Lưu Nghiễn cất tiếng: “Cứ thế xông lên được không?”
“Đạn không còn nhiều lắm!” Mông Phong đáp: “Ế, không hay rồi!

Chúng bu lại chỗ bọn mình! Chạy mau!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.