HOÀNG HÔN MÀU MÁU - Trang 374

tốc độ cao, bay lên giữa không trung, sau đó phát ra tiếng vang nhỏ, hệt
như pháo hoa bắn ra hàng triệu miếng sắt mỏng, bật vào vách tường bay ra
ngoài, găm ngập vào đầu lũ thây ma!

Trên mặt đất, Trương Dân đạp mạnh chân ga, tăng tốc chiếc xe lên mức

cao nhất, cả chiếc xe phi như bay trên mặt đường nứt toác lún nghiêng, bay
trong không một khoảng xa năm mét, băng qua cái rãnh lớn nằm giữa bắc
nam Tây An, rồi nện cái rầm xuống mặt đất phẳng.

Liền sau đó bánh xe quay vùn vụt, cuộn tung cả đất đá vụn vỡ, lao về

phía cuối con đường. Diện tích sụt lún mỗi lúc một lớn, mặt đất hoàn toàn
bị xẻ làm đôi, một tòa cao ốc đổ sụp xuống phát ra âm thanh kinh thiên
động địa.

Tĩnh lặng.
Lưu Nghiễn như trở về từ cõi chết, đẩy cái thùng dụng cụ đang đè trên

người ra, vồ lấy micro gọi: “Gọi Mông Phong… Gọi Mông Phong…”

Mông Phong đáp: “Còn sống.”
Lưu Nghiễn thở phào nhẹ nhõm, ô tô đậu lại ven đường, chỗ mà họ vừa

dừng chân ban nãy đã biến thành một cái hố sâu hun hút rộng hàng chục
ngàn mét vuông, cả tòa thị chính của thành phố và những cao ốc xung
quanh quảng trường đều đã vùi mình trong đó.

Lại Kiệt lôi Mông Phong ra khỏi đống đổ nát, hét lên: “Bom hạt nhân

còn chưa nổ đâu! Chỉ còn năm phút thôi! Chạy mau!”

Đợt nổ đầu tiên đã chôn vùi gần chục ngàn thây ma xuống lòng đất,

nhưng lại càng có nhiều thây ma bò ra từ hố sâu hơn, bắt đầu tìm kiếm con
mồi.

Ban đầu chỉ có từng nhóm nhỏ lẻ, về sau càng lúc càng đông, Trương

Dân xuống xe xả súng ra xung quanh, Mông Phong và Lại Kiệt cắm đầu
chạy đến chỗ xe đậu, Lưu Nghiễn giục: “Mau lên xe! Hai người không sao
chứ?”

Lại Kiệt đưa mắt nhìn Lưu Nghiễn một cái, Mông Phong nói: “Đây đều

là bạn tôi, căn cứ của chúng tôi ở cách đây ba trăm cây số về hướng tây
bắc, lên xe đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.