CHƯƠNG
29
MANH MỐI
N
gày hôm sau.
“Bên trong Trung tâm tị nạn có gì?” Cậu bé béo tò mò hỏi.
Lại Kiệt cười đáp: “Cái gì cũng có hết, là do quốc gia thành lập mà, vào
đó rồi các cháu sẽ được an toàn tuyệt đối. Cho đến khi bọn chú xác nhận
bên ngoài không còn thây ma và virus nữa thì mọi người mới cùng đi ra,
xây dựng lại quê nhà, bắt đầu cuộc sống mới.”
Mẹ bé Nhu hỏi: “Có cần chúng tôi đóng góp gì không?”
Lại Kiệt đáp: “Không cần đâu, hiện giờ hầu hết những người sống ở đó
không phải làm gì nhiều, có rất nhiều ngành nghề trong xã hội giờ không
có đất dụng võ. Vào thời điểm đặc thù thì không cần lao động, nhưng sau
khi tới đó, tổ chức sẽ sắp xếp cho các bạn học tập… để sử dụng thời gian
một cách hợp lý. Sinh viên sẽ được chia làm hai chuyên ngành là khoa học
tự nhiên và khoa học xã hội, sinh viên khối tự nhiên sẽ bận hơn sinh viên
khối xã hội một chút, có thể sẽ bị điều động đi làm công tác nghiên cứu,
đặc biệt là những ai học sinh vật học. Các bạn ở đây không có ai thuộc
chuyên ngành sinh học đúng không? Người thuộc ngành này giờ như gấu
trúc quý hiếm ấy, cần phải bảo vệ chặt chẽ.”
“Không có ai đâu, điều kiện sống ở đó thế nào?” Lại có người khác hỏi.
Lại Kiệt liền nói: “Quản lý theo cơ chế quân sự hóa, hai chục người
chung một phòng, một ngày ăn ba bữa, không thể lên đất liền, ra vào phải
báo cáo, đúng 9 giờ tối tắt đèn.”
Mọi người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.