HOÀNG HÔN MÀU MÁU - Trang 393

Lưu Nghiễn từ trên lầu bước xuống, đánh mắt nhìn Lại Kiệt một cái.
Đặng Trường Hà hỏi: “Tôi trước đây là cảnh sát, tôi thì sao?”
Lại Kiệt đáp: “Cảnh sát… sẽ được huấn luyện thêm để phụ trách phòng

vệ. Cụ thể thế nào tôi không rõ, phải chờ xem bên đó sắp xếp thế nào đã.”

“Anh có thể nhờ người giúp đỡ chúng tôi một chút chứ?” Đinh Lan hỏi.
Lại Kiệt cười lớn: “Tôi không mấy quan hệ với bên Trung ương, chúng

tôi thuộc quyền quản lý của quân đội, không thể giúp cô được đâu.”

“Có thể sống được là mừng lắm rồi.” Có người chen vào: “Cô còn muốn

có phòng đơn với phòng tắm riêng nữa á?”

Mọi người đều phá lên cười, Lại Kiệt tiếp tục nói kỹ hơn về một số việc

ở Trung tâm tị nạn cho mọi người nghe.

“Trung úy Lại, anh định khi nào mới đi cứu người đây?” Lưu Nghiễn cất

tiếng hỏi.

Lưu Nghiễn vừa xuất hiện, những người đang vây quanh Lại Kiệt liền tự

giác tản đi hết.

Lại Kiệt đáp: “Tôi cần thêm người.”
Lưu Nghiễn gật đầu, lịch sự nói một câu: “Cố lên.”
Lại Kiệt tự cười mỉa mai, ngồi trầm tư ở nhà ăn suốt cả buổi trưa.
Buổi chiều, khi Lưu Nghiễn bước ra vườn hoa thì bắt gặp Văn Thư Ca

đứng đó, cửa xe của đội Cơn Lốc mở rộng, Lại Kiệt đang mở một cái thùng
có khóa mật mã. Anh ta nói với Văn Thư Ca: “Đã nghĩ kỹ chưa? Nếu cậu
thay đổi ý định, tôi sẽ giết cậu đấy.”

Văn Thư Ca kiên định: “Nghĩ kỹ rồi.”
Lại Kiệt gật gật đầu, mở thùng sắt ra, Lưu Nghiễn tiến lại gần, phát hiện

trong thùng tỏa ra một lớp hơi nước trắng xóa, đó là một thùng giữ lạnh.

Anh ta lấy từ trong thùng ra một ống thuốc và một kim tiêm, xé bao bì

rồi bảo: “Cánh tay.”

Văn Thư Ca xắn tay áo lên, để anh ta tiêm vào.
“Đây là vắc xin của các anh à?” Lưu Nghiễn hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.