HOÀNG HÔN MÀU MÁU - Trang 402

Đặng Trường Hà lắc đầu: “Hay là để tôi, thêm cả anh và Mông Phong,

Trương Dân, Văn Thư Ca, mọi người cùng theo anh ta…”

“Không cần.” Lưu Nghiễn nói: “Để tôi đi nói chuyện với anh ta.”
Lưu Nghiễn thu dọn lại đồ đạc của mình rồi đi xuống dưới. Tại vườn

hoa, Lại Kiệt đang nghịch một ống tiêm rỗng, cầm xấp giấy thử trong tay
thẫn thờ.

Lại vừa tiêm thêm một ống vắc xin nữa, Lưu Nghiễn khẽ cau mày, là ai?
Lại Kiệt vô cùng bất lịch sự thò tay định vuốt mặt Lưu Nghiễn, hỏi:

“Thay đổi ý định rồi à?”

Lưu Nghiễn né ngay qua một bên: “Cần tôi làm gì, nói đi, anh mới tiêm

vắc xin cho ai đấy? Lại dụ thêm được một người nữa à?”

Cậu định bước ra phía đuôi xe, Lại Kiệt vội vàng giơ một chân lên ngáng

lại: “Đừng vào đó, có người đang nghỉ ngơi.”

Lưu Nghiễn: “Đó là ai? Tôi nghĩ mình có quyền được biết.”
Lại Kiệt khẽ mỉm cười, không giống như Trương Dân và Mông Phong,

từ anh ta toát ra sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành. Làn da
ngăm đen, dáng người cân đối, gầy mà không yếu, tựa như một tay lính lão
làng quanh năm suốt tháng phơi mình dưới nắng trời gay gắt. Anh ta chỉ
lớn hơn Lưu Nghiễn bốn tuổi, nhưng cách ăn nói và hành xử lại giống như
đã rất từng trải.

Mái tóc cắt ngắn và rất hay cười, nhưng so với một Trương Dân lịch sự,

vui vẻ và lạc quan thì lại có thêm phong độ của lãng tử.

“Là một người hùng.” Lại Kiệt đáp: “Nếu một ngày tôi chết, cậu ấy sẽ là

đội trưởng mới của đội Cơn Lốc, chỉ cần có đội trưởng thì đội tuyệt đối sẽ
không bao giờ bị cắt biên chế.”

Lưu Nghiễn lặng im rất lâu, sau đó lên tiếng: “Tiêm vắc xin cho tôi đi,

anh thắng rồi.”

Lại Kiệt từ chối: “Không được. Cậu bắt buộc phải đến vùng biển quốc tế,

Thiếu tướng Mông Kiến Quốc đã ra tử lệnh, tất cả sinh viên, học giả, các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.