thái anh tuấn cương nghị của Mông Phong có thể thấp thoáng thấy được ở
chính cốt cách của cha anh, nó hóa thành sự dũng mãnh trên ngàn trận sa
trường, thành sự từng trải lão luyện, thành thái độ kiên quyết trước sau như
một, thành phong độ của một quân nhân.
Mông Kiến Quốc.
Lưu Nghiễn trước kia thường nghe nói, khi ông mới chỉ là một trung tá
và Mông Phong còn chưa được xếp vào hàng “con nhà quan” cần được bảo
vệ, thì bà nội Mông Phong đã rất không hài lòng về người con trai này,
thậm chí còn chuyển ra khỏi khu khuôn viên dành cho cán bộ quân nhân,
tới sống tại khu dành cho thường dân.
Lưu Nghiễn có lúc rất nghi ngờ rằng Mông Phong là con rơi của Mông
Kiến Quốc. Cậu từng thấy ông mấy lần, đương nhiên, Mông Kiến Quốc
cũng biết cậu.
Bây giờ ngồi trước mặt người đàn ông giống hệt Mông Phong này,
những lời đã chuẩn bị sẵn trong đầu bỗng nhiên đều không thể thốt ra được.
“Cậu chỉ có ba phút.” Mông Kiến Quốc mặc một bộ quân phục thẳng
thớm, nghiêng người ấn chiếc đồng hồ bấm giờ trên bàn.
Tích tắc, kim giây bắt đầu chạy.
Lưu Nghiễn: “Thiếu tướng Mông nói chuyện với người nhà cũng giới
hạn thời gian thế này sao?”
Mông Kiến Quốc lạnh lùng: “Không phải cậu nghĩ rằng chỉ cần đeo một
chiếc nhẫn kim cương vào là thực sự có thể trở thành con dâu của tôi đấy
chứ?”
“Đương nhiên là không.” Lưu Nghiễn đáp: “Nếu chú thích thì cháu có
thể tháo ra tặng chú ngay bây giờ. Một cái nhẫn thì chứng minh được gì
chứ?”
“Cậu đến là để nói với tôi chuyện này à?” Mông Kiến Quốc nói: “Còn
hai phút ba mươi giây.”
Lưu Nghiễn hỏi: “Khi chúng cháu phải trốn chạy trong cơn đại dịch thây
ma thì chú đang làm gì?”