HOÀNG HÔN MÀU MÁU - Trang 514

Lưu Nghiễn bóc vỏ ra, bẻ một miếng nhỏ, Mông Phong bèn há miệng ra,

Lưu Nghiễn cầm miếng sôcôla, ngắm ném thật lâu.

Lưu Nghiễn nâng ngón tay lên một chút, Mông Phong cũng nhích cằm

lên theo, miệng há to như khi phát âm chữ “A”.

Lưu Nghiễn khom mình xuống, Mông Phong lại hạ người thấp một chút,

cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần.

“Em muốn ném thì ném mau lên!” Mông Phong điên tiết.
Lưu Nghiễn cầm cả thanh sôcôla to tổ chảng ném luôn vào mặt Mông

Phong, không thèm nói năng gì thêm.

Mông Phong gặm một miếng nhỏ, rồi ném qua, đập vào mặt Lưu

Nghiễn. Lưu Nghiễn ném qua, Mông Phong ném lại, qua qua lại lại một
hồi, Lưu Nghiễn điên tiết: “Anh!”

Mông Phong cũng tức giận hét lên: “Sao hả? Anh đã hết yêu em rồi!

Đừng hòng anh nhường nhịn em như trước nữa!” Hai người cứ thế xô đẩy
trong không gian chật hẹp, loạn như cào cào.

“Đừng đánh nhau nữa!” Lại Kiệt ở ghế lái điên tiết quát vọng lại.
Văn Thư Ca vội can ngăn: “Đừng đánh nữa đừng đánh nữa, để tôi biểu

diễn ảo thuật cho hai người xem nhé.”

Lưu Nghiễn dí đầu Mông Phong xuống, tức tối thét: “Mau lên! Văn Đệ,

biểu diễn màn thổi bay người sống, làm hắn ta biến mất dạng luôn đi! Vứt
đến Siberia càng tốt!!”

Mặt trời khuất mình sau dãy núi trùng điệp, chỉ còn chừa lại một vệt sáng

đỏ rực, trên con đường quốc lộ hun hút nhìn không thấy điểm cuối, khói
bụi bay mù mịt.

Chiếc xe tấp vào ven đường, Lại Kiệt tìm thấy tháp tín hiệu đầu tiên, trên

đỉnh tháp có treo một mảnh vải màu đen phất phơ, dưới chân tháp chìm
trong yên tĩnh.

Ở bên đó có rất nhiều lều lán nhỏ dựng tạm bợ, máu me vương vãi, súng

ống ngổn ngang, trên cánh đồng phía xa còn la liệt mấy xác chết. Có lẽ
nhóm người sống sót này sau khi nghe được thông báo từ radio, sợ bỏ lỡ cơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.