Tất cả đều bắt buộc phải lên xe buýt đã được sát khuẩn. Còn cậu thì sao?
Thẻ sinh viên đâu lấy ra tôi xem nào.”
Mông Phong nghiêng người qua hỏi: “Chúng tôi có thể tự đi được
không?”
Viên cảnh sát xua tay, trên chiếc găng tay màu trắng có một vệt máu tím
đen, nhìn sang Mông Phong, chờ anh đưa thẻ sinh viên.
“Đây là anh họ em.” Lưu Nghiễn nói: “Sợ em không an toàn nên mới
chở tới tận trường.”
Mông Phong móc giấy chứng nhận xuất ngũ ra, viên cảnh sát thấy anh là
quân nhân xuất ngũ thì không kiểm tra gì nữa, khoát tay cho đi thẳng.
Lưu Nghiễn bật radio lên.
“Mùa hè năm nay bệnh chó dại đồng loạt bùng phát, các ban ngành liên
quan kêu gọi các địa phương thực hiện tốt công tác ứng phó, những khu
vực dịch bệnh đang nghiêm trọng cần phải tổ chức cách ly cho người
dân…”
Mông Phong nhận xét: “Căn bản không phải là bệnh chó dại, đúng là
trợn mắt nói xàm.”
“Giờ đã bắt đầu cho cách ly những người khỏe mạnh ra rồi, so với dịch
SARS hồi ấy thì nghiêm trọng hơn nhiều.”
“Dịch SARS hồi đó nghe nói cũng rất nghiêm trọng, chẳng qua là không
công khai tình hình thực tế thôi…”
“Nhân dân cả nước vạn người một lòng, lãnh đạo trung ương…”
Lưu Nghiễn bật cười thành tiếng.
”… đích thân tới khu trọng điểm của dịch bệnh tại thành phố S để thăm
bệnh nhân…”
Lưu Nghiễn lẩm bẩm: “Lãnh đạo tới khu trọng điểm của dịch bệnh à?”
Mông Phong không nói gì. Anh vẫn nhớ rõ trên những lối đi trong
trường lúc này cũng có không ít sinh viên qua lại, hoàn toàn không biết
rằng thành phố Z cách đó chỉ mấy trăm cây số đã trở thành địa ngục trần
gian bởi lũ thây ma tàn phá.