HOÀNG HÔN MÀU MÁU - Trang 567

Trịnh Kỳ liền đáp: “Cũng ngang ngửa ạ.”
Lý Mẫn Dao cười bảo: “Phi Hổ vẫn lấy Thiếu tướng Mông làm gương

đó, anh thử nói xem?”

Trong khi bên dưới còn khe khẽ tán chuyện với nhau, Mông Kiến Quốc

đã leo tới cánh cửa trên cao, ông vịn cửa quét thẻ nhận dạng, chầm chậm
đẩy ra rồi nhảy lên khung cửa, chừng một phút sau mới cất tiếng: “Lên đây
đi, trẻ con lên trước, tới phụ nữ, cuối cùng là đàn ông.”

Sau khi trẻ con đã trèo lên hết, Tiếu Lị nói với Quyết Minh: “Cháu lên

đi, Trương Quyết Minh.”

Quyết Minh từ chối: “Cháu phụ trách bọc hậu, hơn nữa cháu cũng không

còn là trẻ con nữa.”

Sau khi tất cả mọi người đều đến căng tin, Mông Kiến Quốc mới kéo

Quyết Minh lên. Khá nhiều người trong số họ không biết leo dây, lại thêm
chẳng đủ sức, tuy Mông Kiến Quốc cường tráng xốc vác, nhưng một mình
ông kéo lần lượt hơn hai mươi người lên cao ba chục mét cũng mệt bở hơi
tai.

“Chỗ này an toàn rồi.” Mông Kiến Quốc đóng cửa lại: “Đây là khu căng

tin tách biệt của K3, dành riêng cho huấn luyện viên bộ môn dã ngoại sinh
tồn. Bên tay trái là thang máy thoát hiểm duy nhất, chỉ có một đường ra,
trần nhà cũng không có lối thoát, lỗ thông gió rất nhỏ, cho nên mọi người
có thể yên tâm nghỉ ngơi.”

Căng tin khá nhỏ song vẫn dư sức chứa hơn hai mươi người. Mông Kiến

Quốc xem đồng hồ, giờ đã vào khuya, họ đang ở vị trí thấp hơn 4470 mét
so với mực nước biển.

Bên cạnh mặt chiếc đồng hồ mà ông đeo có một chấm sáng, liên tục phát

ra tín hiệu cầu viện tới mặt biển, thế nhưng hiện tại vẫn không có người đến
cứu, chứng tỏ chuyện trên mặt biển còn chưa giải quyết xong.

Nhiệt độ mỗi lúc một thấp, Tiếu Lị và Lý Dao Mẫn đã vào nhà bếp tìm

thức ăn. Mãi đến giờ Mông Kiến Quốc mới được thở phào một hơi, đầu tóc
hơi rối, ông dựa lưng vào tường ngồi xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.