Lưu Nghiễn lại tiếp: “Em có thích cái gì không? Bạn hiền à, anh chết rồi
thì tất cả tài sản nhượng lại cho em hết đó. Cho em cái máy tính bảng nhé.”
Quyết Minh: “Không cần đâu. Có tiêm thuốc cho anh ấy được không
bác?”
Mông Kiến Quốc: “Lưu Nghiễn, vai trò của cậu trong nhiệm vụ rất quan
trọng đúng không?”
Lưu Nghiễn trả lời: “Có lẽ vậy, vì con phải theo sát nhiệm vụ đến bước
cuối cùng, Trịnh Phi Hổ đã đặc biệt dặn con, máy điều khiển trung tâm có
khả năng sẽ bị trục trặc, chỉ có kỹ sư cơ khí thuộc Công xưởng Trung ương
mới có thể khởi động hệ thống tu sửa, nếu giờ mà cho con vào trạng thái
ngủ đông thì nhiệm vụ này chắc cũng đi đời.”
Mông Kiến Quốc lặng im một hồi, đoạn ông nói: “Vậy thì sau khi hoàn
thành nhiệm vụ sẽ thử tiêm huyết thanh cho cậu, chắc K3 vẫn còn, nhưng
phải tìm xem đã. Sau khi tiêm cậu sẽ rơi vào hôn mê sâu…”
Lưu Nghiễn hỏi: “Vậy có tổn thương đến não bộ không?”
Mông Kiến Quốc không đáp.
Lưu Nghiễn nói: “Sẽ biến thành một kẻ thiểu năng? Đúng không? Mất
hết tất cả trí nhớ?”
Sự trầm mặc nặng nề trôi qua, Mông Kiến Quốc lên tiếng: “Chắc phải
bảo họ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, rồi đưa cậu tới khu số 2 để tiêm
huyết thanh ngủ đông vào, nhưng điều kiện tiên quyết là, lúc đó cậu vẫn
chưa biến thành thây ma.”
Lưu Nghiễn: “Thế con thà biến thành thây ma còn hơn làm một thằng
đần… ít ra… cũng đỡ tốn cơm tốn gạo của ba.”
Mông Kiến Quốc tán đồng: “Cậu rất tự giác đấy, tôi cũng nghĩ như vậy.”
Lưu Nghiễn: “…”
Quyết Minh nãy giờ không góp chuyện, chỉ lặng lẽ vuốt tóc Lưu Nghiễn.
Lưu Nghiễn vì mất máu quá nhiều nên cả người lạnh toát, Quyết Minh
bèn cởi chiếc áo khoác của Mông Kiến Quốc mà cậu bé đang mặc, đắp lên
người Lưu Nghiễn.