HOÀNG KIM ÁN - Trang 140

“Trò nhảy từ dầm nhà xuống cổ ta cũng chẳng phải mới mẻ gì.” Mã Vinh trả
lời cộc lốc. Y nói thêm với Kiều Thái, “Hắn không cầm cự được bao lâu nữa
đâu.”

“Ít nhất thì ta cũng giết được ả Thục Nương lẳng lơ đó!” Hắn gầm gừ. “Lang
chạ với gã khác ngay trên giường êm đệm ấm! Còn ta thì tiếp đón trên cỏ
khô ở gác xép!”

“Ngươi đã phạm một sai lầm nhỏ trong bóng tối,” Mã Vinh nói, “nhưng giờ
ta sẽ không phiền nhiễu ngươi về chuyện đó nữa. Diêm Vương dưới Cửu
Tuyền chắc chắn sẽ giải thích tỉ mỉ mọi điều cho ngươi.”

A Quảng nhắm mắt lại và rên rỉ, hổn hển nói, “Ta rất khỏe mạnh. Ta không
chết được đâu. Chẳng có gì sai lầm gì cả. Bằng hữu, cái liềm đó đã cắt cổ
họng ả thấu đến tận xương.”

“Ngươi là một kẻ dùng liềm thành thạo,” Kiều Thái nhận xét. “Gã đã ăn
nằm với cô ả là ai?”

“Ta không biết và cũng không quan tâm,” A Quảng lầm bầm qua hàm răng
nghiến chặt ken két. “Nhưng hắn cũng đã nhận được phần của mình. Máu
phun ra từ cổ họng hắn cũng văng đầy lên người ả. Đúng là đáng đời tiện nữ
đó!” Hắn bắt đầu nhe răng cười, nhưng đột nhiên một cơn run rẩy kéo dài
làm rung chuyển thân hình to lớn và mặt hắn trở nên tái mét.

“Còn cái gã lảng vảng quanh đó là ai?” Mã Vinh hỏi vu vơ.

“Chẳng có ai ở đó ngoài ta, bọn ngu ngốc các ngươi.” A Quảng lẩm bẩm.
Bỗng nhiên hắn nhìn lên Mã Vinh, ánh mắt hoảng sợ, “Ta không muốn chết!
Ta sợ!”

Hai hảo hán im lặng nhìn hắn thương cảm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.