HOÀNG KIM ÁN - Trang 141

Khuôn mặt hắn nhăn nhúm, nụ cười méo xệch. Tứ chi hắn co giật, sau đó
toàn thân nằm bất động.

“Hắn đi đời nhà ma rồi.” Mã Vinh nói bằng giọng khàn khàn. Y nhổm dậy
rồi nói tiếp, “Hắn gần như tóm được đệ. Hắn rình đệ hồi lâu, nằm duỗi dài
gọn ghẽ trên một thanh dầm giữa các cột trụ, ở cái góc gần trần nhà. Nhưng
trước khi sà xuống, hắn gây ra tiếng động nên đệ kịp lách qua một bên.
Cũng thật đúng lúc. Nếu hắn rơi lên cổ đệ như dự tính, lưng đệ đã gãy rồi!”

“Giờ thì đệ đã làm gãy lưng hắn, vậy là hòa!” Kiều Thái nói. “Chúng ta mau
lục soát ngôi miếu này theo lệnh của ngài huyện lệnh.” Hai nam nhân băng
qua sân giữa và sân sau, lục soát gian phòng trống của các nhà sư và khoảnh
đất đầy cây cối phía sau khuôn viên ngôi miếu. Nhưng họ không tìm thấy gì
ngoài mấy con chuột đồng co rúm vì sợ hãi.

Trở lại sảnh trước, Kiều Thái thận trọng xem xét án thờ.

“Đệ có nhớ là,” y hỏi, “thường đằng sau những thứ này có một cái hốc mà
các nhà sư thường cất giấu nến bạc và lư hương phòng khi hữu sự không?”

Mã Vinh gật đầu. “Chúng ta thử tìm xem sao,” y nói. Họ đẩy chiếc án nặng
nề sang một bên. Bức tường gạch phía sau quả thực có một cái hốc thấp và
sâu. Mã Vinh cúi xuống nhòm vào trong và bật ra mấy câu chửi thề. “Trong
đó chất đầy các cây gậy cũ kĩ và gãy nát của đám sư thầy,” y nói vẻ chán
ghét.

Mã, Kiều hai người ra ngoài theo lối cổng chính và tản bộ trở lại vọng gác.
Sau khi chỉ dẫn lính gác những việc cần thiết để chuyển thi thể A Quảng tới
nha phủ, họ cưỡi ngựa quay về. Trời đã sẩm tối khi họ đi qua Tây môn.

Họ gặp Hồng quân sư ở phía trước nha phủ. Lão nói là mình vừa trở về từ
xưởng đóng thuyền, huyện lệnh đã lưu lại dùng bữa với Cố Mạnh Bình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.