HOÀNG KIM ÁN - Trang 143

Bốc Khải muốn ra tiễn ba người, nhưng Kim Xương hãy còn muốn tiếp tục,
“Bốc Khải, huynh đệ ta hãy ở lại nơi hiếu khách này thêm một lúc nữa và
uống thêm vài tuần rượu nào.”

Ban đầu Bốc Khải ngập ngừng. Sau đó gã lại ngồi xuống nói, “Được rồi,
một chén cuối bé tẹo nữa thôi. Hãy nhớ là huynh không muốn uống quá
chén.”

“Nếu chốc nữa không còn công vụ gì khác,” Mã Vinh nói, “bọn ta sẽ tạt qua
đây để xem hai huynh đệ tửu chiến chén cuối đó thế nào!”

Ba người tìm thấy Địch Nhân Kiệt ngồi một mình trong thư phòng, Hồng
quân sư nhận thấy chủ nhân có vẻ xuống sắc và mệt mỏi. Nhưng ông tươi
tỉnh lên khi nghe Mã Vinh tường trình về việc phát hiện ra A Quảng.

“Vậy là giả định của ta về vụ ngộ sát đã đúng,” ông nói. “Nhưng chúng ta
vẫn chưa biết gì về người thiếu phụ. A Quảng rời đi ngay lập tức sau khi ra
tay hạ sát, thậm chí còn không động đến tráp tiền. Hắn không biết chuyện gì
đã xảy ra sau khi bôn tẩu. Tên hầu trộm cắp Ngô Sơn có thể đã thoáng thấy
ngoại nhân liên đới đến vụ việc này. Điều đó sẽ sớm tỏ tường một khi chúng
ta tóm được gã.”

“Bẩm, bọn thuộc hạ đã lục tung toàn bộ ngôi miếu và mảnh rừng bao quanh
đó,” Mã Vinh nói, “nhưng không tìm thấy thi thể nữ nhân nào. Bọn thuộc hạ
chỉ tìm thấy phía sau án thờ một đống gậy gãy, thứ mà các nhà sư thường
mang theo.”

Huyện lệnh ngồi thẳng dậy. “Tích trượng của hòa thượng ư?” ông hoài nghi
thốt lên.

“Dạ bẩm, chỉ là một đám gậy cũ bỏ đi,” Kiều Thái thêm vào. “Tất cả đều
gãy nát.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.