HOÀNG KIM ÁN - Trang 144

“Quả là một phát hiện gây tò mò!” Địch Nhân Kiệt chậm rãi nói và chìm
dần vào suy tưởng. Sau đó ông bừng tỉnh và nói với Mã Vinh cùng Kiều
Thái, “Hai ngươi đã có một ngày vất vả, bây giờ các ngươi có thể lui về nghỉ
ngơi và say giấc nồng. Ta sẽ ở đây nói chuyện với lão Hồng một lát.”

Sau khi hai gã hộ pháp rời đi, Địch Nhân Kiệt ngả người xuống ghế và kể
với lão bộc về tấm ván bị long ra ở Bạch Vân tự. “Ta nhắc lại,” ông kết luận,
“có kẻ mưu đồ sát hại ta.”

Lão Hồng lo lắng nhìn chủ nhân của mình và nói, “Bẩm đại nhân, biết đâu
tấm ván đó bị mục thật thì sao? Khi ngài dồn cả người giẫm lên…”

“Ta không giẫm lên nó!” huyện lệnh nói nhát gừng. “Ta chỉ mới gõ nhẹ chân
để kiểm tra.” Thấy lão Hồng vẫn chưa lĩnh hội được, ông nói thêm, “Ngay
khi định bước lên tấm ván đó, ta bắt gặp hồn ma của cố huyện lệnh.”

Lại có tiếng cửa đóng sầm ở nơi nào đó trong khu nhà dội đến thư phòng.
Địch Nhân Kiệt giật mình nhổm dậy.

“Ta đã dặn lão Đường sửa cánh cửa đó đi kia mà!” Ông giận dữ. Nhìn
thoáng qua khuôn mặt nhợt nhạt của lão Hồng, ông đưa chén trà lên môi
nhưng không uống. Ông nhìn chằm chằm vào những hạt li ti màu xám nổi
lềnh bềnh trên bề mặt nước trà. Từ từ đặt chén xuống, ông nói một cách
căng thẳng, “Nhìn này, lão Hồng, có kẻ đã bỏ thứ gì đó vào trà của ta.”

Nhị vị nam nhân lặng lẽ nhìn thứ bột xám từ từ hòa tan trong trà nóng. Đột
nhiên Địch tri huyện cọ nhẹ ngón tay lên án thư. Sau đó, ông nở một nụ cười
mệt mỏi, khuôn mặt dãn ra vẻ thư thái.

“Ta đã quá bất an, lão Hồng à,” ông gượng gạo nói. “Cú sập cửa đó làm hồ
vữa trên trần nhà rơi xuống. Chỉ thế thôi.”

Lão Hồng buông một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Lão đi đến trà kỷ châm một
chén mới cho huyện lệnh, rồi ngồi xuống ghế và nhận xét, “Thưa đại nhân,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.