HOÀNG KIM ÁN - Trang 146

“Lão đưa ta con dao và một tờ giấy!” Ông hào hứng nói. “Giữ cây nến cho
ta nữa.”

Địch Nhân Kiệt trải tờ giấy trên lòng bàn tay trái và dùng tay phải cạo bề
mặt thanh xà bằng mũi dao. Lúc bước xuống, ông cẩn thận miết sạch mũi
dao trên tờ giấy. Ông trả con dao cho lão Hồng, gấp tờ giấy lại và đút vào
ống tay áo. Rồi ông hỏi lão bộc, “Lão Đường vẫn còn ở chánh đường phải
không?”

“Bẩm, lúc quay về, lão phu thấy ông ta ngồi ở án thư,” lão quân sư đáp lời.

Huyện lệnh nhanh chóng rời khỏi thư phòng và bước sang chánh đường. Hai
ngọn nến thắp sáng trên án thư của lão Đường. Lão ngồi rụt cổ trên ghế,
nhìn chăm chăm về phía trước. Khi thấy hai người bước vào, lão vội vã
đứng dậy.

Thoáng thấy khuôn mặt tiều tụy của lão, Địch Nhân Kiệt nhã nhặn nói, “Lão
Đường à, hẳn ngươi sốc lắm khi nghe tin thuộc hạ bị hạ sát. Tốt hơn là
ngươi nên về nghỉ sớm. Tuy nhiên, ta muốn hỏi vài chuyện trước đã. Nói
cho ta biết, ngay trước khi Vương huyện lệnh bị mưu sát, thư phòng của
ngài ấy có sửa chữa gì không?”

Đường nhăn trán ngẫm nghĩ rồi trả lời, “Dạ bẩm, không có, không phải ngay
trước khi ngài cố huyện lệnh qua đời. Khoảng hai tuần trước đó, Vương
huyện lệnh nói với thuộc hạ rằng một trong những vị khách của ngài ấy đã
để ý thấy một chỗ bị ố màu trên trần nhà và hứa sẽ cử thợ sơn đến sửa lại.
Ngài ấy ra lệnh cho thuộc hạ để cho người thợ đó vào.”

“Vị khách đó là ai?” Địch Nhân Kiệt hỏi vẻ căng thẳng.

Lão Đường lắc đầu, “Bẩm quan, thuộc hạ thực sự không biết. Vương đại
nhân rất được lòng giới thân hào nhân sĩ ở đây. Hầu hết họ thường viếng
thăm huyện lệnh trong thư phòng sau phiên thăng đường buổi sáng, cùng
dùng trà và trò chuyện. Vương đại nhân tự tay pha trà mời khách. Đại sư trụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.