HOÀNG KIM ÁN - Trang 145

có lẽ tấm ván chỉ long ra bởi nguyên nhân tự nhiên mà thôi. Lão phu không
thể tưởng tượng ra kẻ đã hạ sát cố huyện lệnh lại mạo hiểm tấn công đại
nhân! Chúng ta đâu có đầu mối sáng tỏ nào để truy ra hắn và…”

“Nhưng hắn không biết điều đó, lão Hồng à,” huyện lệnh cắt ngang. “Hắn
không biết viên quan khâm sai đã trao cho ta những manh mối gì. Hắn có
thể nghĩ rằng ta đang trì hoãn việc truy tố hắn để chờ thời điểm chín muồi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, kẻ thủ ác đó đang ẩn trong bóng tối và theo dõi
sát sao mọi chuyện ta làm ngoài ánh sáng. Chắc hẳn một vài điều ta đã nói
hoặc làm khiến hắn nghĩ rằng ta đang lần đúng dấu vết.”

Huyện lệnh chậm rãi vuốt ria mép. Rồi ông tiếp tục, “Từ giờ ta sẽ năng ra
ngoài nhiều nhất có thể để dẫn dụ hắn ra tay một lần nữa. May ra hắn sẽ sơ
suất để lộ chính mình.”

“Đại nhân không nên đặt mình vào thế nguy hiểm như vậy!” Lão Hồng kêu
lên kinh hãi. “Chúng ta biết hắn là một tên vô lại ranh ma và tàn nhẫn, hạ
thủ bất lưu tình. Có trời mới biết hắn đang mưu tính những âm mưu quỷ
quyệt nào! Chúng ta thậm chí còn không biết…”

Địch Nhân Kiệt không để tâm đến lời khuyên can. Đột nhiên ông đứng dậy,
nhấc ngọn nến lên và nói cộc lốc, “Theo ta nào lão Hồng!”

Hồng Lượng lẽo đẽo theo sau Địch Nhân Kiệt khi ông mau mắn băng qua
sân chính đến hậu viện của cố huyện lệnh. Ông lặng lẽ đi qua hành lang tối
tăm và bước vào thư phòng. Đứng bên cửa, ông giơ nến lên để thấu thị kỹ
lưỡng gian phòng. Nó vẫn giữ nguyên trạng y như lúc ông rời đi sau chuyến
viếng thăm trước đây. Ông bước tới gần bếp trà và lệnh cho lão Hồng,
“Quân sư, kéo cái ghế đó lại đây cho ta!”

Sau khi lão Hồng kê ghế phía trước tủ trà, huyện lệnh đứng lên trên ghế, tay
giơ cao ngọn nến lên và quan sát chăm chú cái xà ngang phủ sơn đỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.