HOÀNG KIM ÁN - Trang 177

tương tự cho các đồng nghiệp của ngươi ở ngoài kia. Mau đi báo cho bọn họ
biết!”

Mụ đàn bà nhốn nháo bỏ chạy. Địch Nhân Kiệt gõ kinh đường mộc kết thúc
phiên thăng đường.

Khi rời khỏi bục xử án, ông chợt chú ý tới sự vắng mặt của lão Đường. Ông
hỏi Mã Vinh về điều đó, y trả lời, “Bẩm, trong khi Tào học sĩ đang đứng
trước bàn xử án, lão Đường đột nhiên lẩm bẩm là mình đau yếu rồi cứ thế
biến mất.”

“Lão già đó đang thực sự trở thành một mối phiền toái!” Địch Nhân Kiệt tức
giận nói. “Nếu chuyện này còn tiếp diễn, ta sẽ phải cho Đường Trinh Tường
cáo lão về quê.”

Mở cửa thư phòng, ông thấy Hồng quân sư và Tào cô nương đang ngồi
trong đó. Ông bảo Mã Vinh và Kiều Thái chờ một lát ngoài hành lang.

Đường hoàng an tọa phía sau án thư, ông mạnh mẽ nói với thiếu phụ, “Nào,
Tào cô nương, bây giờ ta phải xem mình có thể làm gì cho ngươi. Bản thân
cô nương có nguyện vọng gì?”

Đôi môi thiếu phụ bắt đầu run lên, nhưng ngay sau đó nàng đã tự chủ lại.
Nàng chậm rãi thưa chuyện, “Dạ bẩm, bây giờ dân nữ nhận ra rằng mình
nên tuẫn tiết theo luân thường đạo lý thiêng liêng của xã hội Đường triều.
Nhưng dân nữ phải thú nhận rằng vào thời điểm đó, mình không hề cảm
thấy phải làm vậy.” Thiếu phụ mỉm cười uể oải rồi tiếp tục, “Lúc ở nông
trang, nếu thân hèn cỏ mọn này nghĩ được bất cứ thứ gì, thì đó là làm cách
nào để giữ bản thân sống sót! Bẩm đại nhân, không phải là nữ nhi này sợ
chết, nhưng dân nữ căm ghét những việc vô nghĩa. Dân nữ cầu xin đại nhân
ban cho mình những lời khuyên có ích.”

“Theo giáo lý của Khổng Tử,” Địch Nhân Kiệt trả lời, “nữ nhân nên giữ
mình trong sạch và không thể bị ô uế. Tuy nhiên, ta thường tự hỏi phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.