HOÀNG KIM ÁN - Trang 179

Tào cô nương cúi đầu thật thấp rồi theo Hồng quân sư rời đi. Sau đó Mã
Vinh và Kiều Thái bước vào. Huyện lệnh nói với Kiều Thái, “Ngươi đã nghe
Tào học sĩ than phiền rồi đấy. Ta lấy làm tiếc cho lệnh lang của lão ấy. Ta
nghĩ cậu ta là một nam tử tốt. Vì được nghỉ trọn một ngày, sao ngươi không
chọn một vài thợ săn trong số các lính gác và đi đâu đó trong phạm vi huyện
nội để thử hạ tiễn con cọp đó? Mã Vinh, ngươi có thể ở lại đây. Sau khi
hướng dẫn viên bộ đầu những gì cần thiết để tổ chức cho các vệ úy tróc nã
Bốc Khải, ngươi có thể nghỉ ngơi và chăm sóc cánh tay bị thương của mình.
Ta sẽ không vời hai ngươi cho đến tối hôm nay, khi tất cả chúng ta tham dự
buổi lễ tại Bạch Vân tự.”

Kiều Thái hăng hái đồng ý. Nhưng Mã Vinh thì càu nhàu, “Huynh à, huynh
không thể đi mà không có đệ! Huynh sẽ cần người nắm đuôi cọp trong khi
huynh tìm cách choảng nó!”

Hai bằng hữu cười phá lên rồi cáo từ lên đường.

Ngồi một mình tại án thư chất đống văn thư, huyện lệnh mở chỗ văn tự cồng
kềnh về thuế địa sản trong huyện. Ông cảm thấy mình cần phải thư giãn đầu
óc trước khi bình tâm suy xét các sự việc mới được đưa ra ánh sáng.

Tuy nhiên, ông đọc chưa được bao lâu thì có tiếng gõ cửa. Viên bộ đầu hốt
hoảng bước vào, trông rất khẩn trương. “Bẩm đại nhân,” y báo với vẻ kích
động, “lão Đường đã uống thuốc độc và đang hấp hối! Lão muốn gặp ngài!”

Địch Nhân Kiệt bật dậy và cùng viên bộ đầu vội vã lao ra cổng. Đi qua con
đường dẫn đến khách điếm đối diện, ông hỏi, “Không có thuốc giải độc ư?”

“Lão không tiết lộ chất độc mà mình nuốt là gì,” viên bộ đầu hổn hển nói,
“và lão đã đợi cho đến khi nó phát tác!”

Tại hành lang trên lầu, một lão bà vội quỳ sụp xuống trước huyện lệnh và
cầu xin ông tha thứ cho phu quân mình. Địch Nhân Kiệt nhanh chóng nói
vài lời ân cần, sau đó lão bà dẫn ông vào một buồng ngủ rộng rãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.