HOÀNG KIM ÁN - Trang 198

Họ phá lên cười hào sảng và tiếp tục cùng nhau tản bộ trở về nha phủ. Địch
Nhân Kiệt dẫn quân sư thẳng tới thư phòng riêng và nói, “Hãy pha cho ta
một chén trà đậm và ngon, lão Hồng! Cả một chén cho lão nữa. Sau đó lão
có thể sắp xếp lễ phục để ta đến dự buổi lễ ở Bạch Vân tự. Điều phiền toái là
chúng ta phải đến đó. Ta rất muốn ở lại đây và cùng lão xem xét lại quan
điểm liên quan đến vụ án mạng, nhưng ta không thể tránh né không đi
được!”

Khi quân sư mang trà đến, huyện lệnh chậm rãi nhấp vài ngụm rồi nói,
“Quân sư, phải nói rằng bây giờ ta hiểu rõ hơn lòng say mê gánh hát của lão.
Chúng ta phải đi xem thường xuyên hơn. Lúc đầu mọi thứ có vẻ rất rối rắm,
rồi sau đó chỉ một câu xuất ngôn cửu đỉnh then chốt là đột nhiên mọi sự vụ
trở nên quang đãng như trời mùa hạ. Ta ước điều đó cũng đúng với vụ án
mạng của chúng ta!” huyện lệnh trầm ngâm giật mạnh râu.

“Bẩm, vụ án cuối,” Hồng quân sư nói trong lúc cẩn thận lấy mũ lễ của Địch
Nhân Kiệt ra khỏi hộp da, “trước đây lão phu đã xem rồi. Nó liên quan đến
vụ mạo danh của…”

Địch Nhân Kiệt dường như không nghe thấy gì. Ông đột ngột đấm tay lên
bàn.

“Lão Hồng!” Ông kêu lên. “Ta hiểu ra rồi! Lạy trời, nếu đúng là thế, lẽ ra ta
phải nhận ra từ sớm!”

Ông suy nghĩ trong giây lát rồi nói, “Hãy lấy cho ta bản đồ huyện này!”

Lão quân sư nhanh chóng trải tấm đại bản đồ địa hình lên án thư. Địch Nhân
Kiệt xem lướt qua một cách háo hức rồi gật đầu. Ông đứng lên và bắt đầu đi
đi lại lại, chắp tay sau lưng, hai hàng lông mày rậm nhíu chặt lại.

Hồng Lượng căng thẳng nhìn chủ. Nhưng huyện lệnh đi lại không quá lâu
trong gian phòng, cuối cùng ông đứng yên và nói, “Chính là vậy! Tất cả đều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.