HOÀNG KIM ÁN - Trang 36

“Bản quan chỉ nhắc một lần duy nhất cho tất cả nha lại hiểu,” Địch Nhân
Kiệt gắt gỏng với lão Đường, “không ai được phép mặc thường phục đi lại
trong nha phủ, vào buổi tối hay khi hết phiên gác cũng không. Mới đây ta
bắt gặp một gã mặc mỗi thường phục và chẳng thèm đội mũ. Gã quê mùa
hỗn xược đó thậm chí còn không màng trả lời khi ta chất vấn y. Mau tóm cổ
y lại cho ta. Bản quan sẽ giáo huấn y một trận ra trò!”

Toàn thân lão Đường bắt đầu run rẩy, lão nhìn chằm chằm vào huyện lệnh
với vẻ hoảng hốt đầy khổ sở. Địch Nhân Kiệt bỗng cảm thấy có lỗi, suy cho
cùng thì lão cũng đã dốc hết sức mình. Ông nói tiếp với giọng điệu bình tĩnh
hơn, “Thôi được, ai cũng có lúc phạm sai lầm. Nhưng rốt cuộc kẻ đó là ai?
Lính tuần đêm chăng?”

Lão Đường phóng ánh mắt đầy hoảng sợ về phía cánh cửa đang mở toang
phía sau tri huyện. Lão lắp bắp, “Bẩm quan, có phải nam nhân đó khoác áo
thụng xám?”

“Phải,” Địch Nhân Kiệt đáp.

“Thưa, trên má trái người đó có một vết bớt?”

“Phải nốt,” huyện lệnh xẵng giọng. “Đừng làm ta sốt ruột nữa, ông già kia!
Nói toạc ra mau, y là ai?”

Lão Đường cúi đầu, giọng thều thào không ra hơi, “Bẩm đại nhân, đó chính
là cố huyện lệnh đấy!”

Đâu đó trong phủ, một cánh cửa bất chợt đóng sầm lại, tựa tiếng sấm rền
vang vọng trong đêm khuya.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.