HOÀNG KIM ÁN - Trang 38

thể ở thư phòng vào sáng hôm đó. Chiếc mũ bị văng ra khỏi đầu khi ngài ấy
đổ gục xuống sàn…”

Thấy Địch Nhân Kiệt và Hồng quân sư vẫn im lặng nên lão tiếp tục kể,
“Bẩm quan, thuộc hạ tin rằng quan khâm sai ắt hẳn cũng đã bắt gặp vong
hồn ấy! Thế nên vị đại nhân ấy mới trông thất sắc đến vậy vào sáng hôm
sau, cũng vì lý đó mà đột ngột rời đi.”

Huyện lệnh giật mạnh ria mép. Sau một hồi, ông trầm giọng nói, “Phủ nhận
sự tồn tại của ma quỷ là một việc ngu xuẩn. Đừng quên rằng cả đức Khổng
Tử cũng chỉ trả lời lấp lửng khi các môn đồ thỉnh giáo về chuyện đó. Mặt
khác, ta cũng định bắt đầu đi tìm một lời giải thích hợp lý.”

Lão Hồng chậm rãi lắc đầu, “Thưa đại nhân, e là không có lời giải thích nào
cả. Cách giải thích duy nhất là cố huyện lệnh không thể yên nghỉ khi chưa
rửa được hận. Thi thể ngài ấy còn đang nằm ở Phật tự kia. Dân gian vẫn hay
đồn rằng người chết dễ hiện hình gần thi hài của mình, trong lúc nó còn
chưa thối rữa hoàn toàn.”

Địch Nhân Kiệt đột ngột đứng phắt dậy. “Ta cần suy nghĩ thật thấu đáo về
vấn đề này. Giờ ta sẽ trở lại gian nhà đó để tra xét thư phòng.”

Lão Hồng thất kinh la lên, “Thưa đại nhân, ngài không thể mạo hiểm đi đến
chỗ hồn ma đó lần nữa!”

“Hà cớ gì lại không thể?” Địch Nhân Kiệt hỏi. “Ý nguyện của người đã
khuất là muốn được báo thù. Nhất định ngài ấy biết ta cũng có chung mong
muốn đó. Hà cớ gì ngài ấy phải làm hại ta chứ? Lão Hồng này, khi nào xong
việc ở đây, lão hãy qua thư phòng với ta. Lão có thể đi cùng hai lính tuần và
mang đèn lồng theo nếu muốn.”

Phớt lờ những lời phản đối, Địch Nhân Kiệt rời khỏi thư phòng. Lần này,
ông ghé qua chánh đường trước để lấy một chiếc đèn lồng lớn bằng giấy
dầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.