HOÀNG KIM ÁN - Trang 37

HỒI 4

Địch Nhân Kiệt thẩm án hiện trường
Bếp trà thấu thị cho tường chân tơ

“Cửa nào đó?” Địch Nhân Kiệt gầm lên.

“Bẩm đại nhân, thuộc hạ nghĩ là cửa trước hậu viện,” Lão Đường lắp bắp.
“Thưa, bản lề bị hỏng rồi ạ.”

“Mai cho người sửa lại cửa ngay!” huyện lệnh gắt gỏng ra lệnh. Ông vẫn
đứng chôn chân tại chỗ, chìm trong sự tĩnh lặng rợn người. Chậm rãi vuốt
chòm râu, ông đau đáu hồi tưởng ánh nhìn trống rỗng đầy ma mị của vong
hồn, cách nó nhanh chóng biến mất vô thanh vô tức ra sao.

Đoạn ông vòng qua án thư để thả người xuống chiếc ghế bành. Hồng Lượng
lẳng lặng nhìn chủ, đôi mắt trợn trừng đầy khiếp đảm. Địch Nhân Kiệt ra
sức trấn tĩnh bản thân. Ông dò xét gương mặt xám ngoét của lão Đường một
lúc rồi hỏi, “Lẽ nào ngươi cũng từng nhìn thấy vong hồn đó?”

Lão Đường gật đầu.

“Bẩm đại nhân, vào ba hôm trước,” lão đáp, “trong chính gian phòng ấy.
Lúc đó đêm đã khuya, thuộc hạ đến đây để lấy văn thư cần thiết. Ngài ấy
đứng ngay ở đó, gần mép án thư, quay lưng về phía thuộc hạ.”

“Rồi chuyện gì xảy ra tiếp theo?” Địch Nhân Kiệt căng thẳng hỏi.

“Thưa, thuộc hạ hét lên một tiếng và đánh rơi ngọn nến. Đoạn thuộc hạ ba
chân bốn cẳng phóng ra ngoài và gọi lính tuần. Khi bọn thuộc hạ quay lại thì
phòng đã không còn một bóng người.”

Lão Đường giơ tay dụi mắt và nói thêm, “Thưa đại nhân, ngài ấy mặc bộ
thường phục xám, vận đai lưng đen hệt như lúc bọn thuộc hạ phát hiện ra thi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.