HOÀNG QUYỀN - Trang 101

"Là nó!" Những người khác đồng loạt chỉ vào Phượng Tri Vi.

Phượng Tri Vi giả bộ kinh ngạc, lùi lại một bước, ngước đôi mắt tròn

xoe ra điều vô tội, "Người dưng tò mò, vô tình đụng chuyện, bị chó cắn
bừa, oan uổng khôn xiết!"

"Đến nơi phức tạp, rắc rối nảy nòi, không biết tránh né, vạ lây đáng

đời." Nam tử kia nhìn nàng từ trên cao, đối đáp lưu loát nhanh nhạy, chặn
hết đường thoát của Phượng Tri Vi.

Ngước mắt, ánh mắt hai người lại giao nhau, một bên cảnh giác một

bên lạnh lùng. Một lúc sau Phượng Tri Vi cụp mắt xuống, chủ động lẩn
tránh.

Trong tình thế bức bách, cho dù có một bụng chữ nghĩa đối đáp nhanh

lẹ, giờ này tốt nhất mình cũng không nên phô trương nữa.

Người này tuy không thể nắm bắt, nhưng dù gì câu nói kia cũng lờ mờ

có ý giúp nàng rũ bỏ mối liên hệ.

Sắc mặt Chỉ huy sứ có vẻ hơi khó xử, khom lưng với nam tử: "Điện

hạ, chuyện này nhất định phải giải thích rõ với Phủ Quốc công. Kẻ này bị
tình nghi…”

Mắt phượng liếc xéo, lướt qua Phượng Tri Vi. Nam tử thản nhiên nói:

"Ngươi nói mình oan uổng, vậy có thể chỉ ra và chứng minh hung thủ là ai
không?"

Phượng Tri Vi ngẩn ra, trong nháy mắt tâm niệm xoay chuyển như ánh

chớp, hồi lâu lại khẽ cắn môi, cố nén xuống ý định khai ra Phượng Hạo.
Khai ra thì có ích gì? Nhổ củ cải dính theo cả bùn, chẳng những liên lụy
đến thân phận tiểu tư trong kỹ viện, mà Thu phủ biết chuyện này không
chừng còn bỏ đá xuống giếng. Vả lại, đến lúc đứng giữa mình và đệ đệ,
phải chăng mẹ lại đưa ra lựa chọn giống như lần trước?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.