HOÀNG QUYỀN - Trang 1016

Cố thiếu gia phiêu diêu đáp xuống, động tác đầu tiên là sờ trán nàng.

Phượng Tri Vi nhìn y dường như giật mình - Thần linh ơi! Cố thiếu

gia chủ động chạm vào người ta kìa!

Cố thiếu gia hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của nàng, trong quãng

thời gian này chuyện gì cũng đều phá lệ, sờ trán đã tính là gì. Y cảm thấy
hình như nàng vẫn còn âm ỉ sốt, nên lại sờ mặt mình để so sánh.

Y sờ lên mặt mình, lớp mạng che không khỏi vén lên. Phượng Tri Vi

ngơ ngẩn nhìn một góc dung nhan lộ ra giữa tấm mạng nửa vén nửa che,
cảm thấy hơi thở của mình nghẹn lại nơi yết hầu, lại thầm hận đã quá nửa
đêm rồi sao còn chưa thắp đèn lên chứ, trong bóng tối dễ bị hoa mắt.
Nhưng nghĩ lại thì có thắp đèn lên e rằng cũng chẳng khác gì, càng nhìn rõ
càng dễ gặp tai ương mà.

Để tránh gặp tai ương đến quên cả điều mình muốn nói, nàng vội vàng

nhìn sang chỗ khác. Cố thiếu gia hình như đã so ra kết quả, cói hơi nóng
tỏa ra do Phượng Tri Vi suy nghĩ lung tung là “phát sốt”, bèn vươn tay kéo
ra một mớ chăn, rất thành thạo trải chăn lên tấm lót chân, sau đó cuộn
người nằm xuống.

Phượng Tri Vi lại hoảng hồn – y làm gì đây?

Nàng không hề hay biết chuyện Cố thiếu gia đã ngủ bên giường mình

trong lúc mình bệnh nặng, vì bản thân Cố thiếu gia sẽ không nói cho nàng
biết. Nhưng nàng chờ cả buổi vẫn chưa thấy động tĩnh gì, nghiêng người
nhìn xuống thì thấy Cố thiếu gia cứ thế ôm chăn ngủ mất tiêu rồi, vóc
người cao cao cuộn tròn một cách kì cục trên tấm gỗ lót chân ngắn ngủn,
ngủ như thế rõ ràng không thoải mái chút nào. Với thói quen luôn yêu cầu
phải thoải mái hết sức của Cố thiếu gia, rất khó tưởng tượng y sẽ nằm ngủ
trên tấm gỗ lót chân; nhìn dáng điệu thuần thục tự nhiên thế kia, thì rõ ràng
không thể luyện thành trong ngày một ngày hai được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.