HOÀNG QUYỀN - Trang 1071

đại nghịch, là một thanh đao vô hình trong tay Thiên Thịnh đế. Một khi đã
bị lưỡi dao này chạm tới, há lại chỉ bị thương sơ bề ngoài?

Kim Thược vệ nắm đại quyền, hung hãn ngoan độc, không ra tay thì

thôi, hễ ra tay là hủy diệt gia môn. Nàng ung dung tự tại ở bên ngoài, thế
thì, còn mẹ nàng? Mẹ biết phải làm sao?

Câu trả lời của kẻ áo xám khi ấy, khiến nàng trong nháy mắt đã lạnh

toát từ đầu tới chân.

“Phượng phu nhân khó khăn khôn xiết, khiến người ta kính trọng tự

đáy lòng.” Hắn né tránh ánh mắt tha thiết của nàng, cúi đầu nhìn xuống mũi
giày mình, giọng nói càng lúc càng thấp, “Nếu lần này có thể bình an vượt
qua kiếp nạn, cô nương cũng sẽ hiểu ra rất nhiều chuyện.”

Những lời này đã ném trái tim nàng xuống đáy vực sâu, nàng không

kịp tóm lấy người kia hỏi đầu đuôi gốc tích, tiện tay lấy mấy thứ rồi leo lên
ngựa chạy về.

Trước lúc ra đi, nàng vội vàng để lại thư cho Ninh Dịch, chỉ nói có

chuyện gấp nên sẽ về kinh trước, y bằng lòng bao che cho nàng cũng được,
mà không muốn bao che thì nàng cũng không để ý. Nếu thật sự xảy ra đại
họa động trời, thân phận Ngụy Tri này của nàng còn có thể duy trì được
bao lâu? Nàng muốn giữ thân phận Ngụy Tri này để làm gì chứ?

Khoái mã tốt nhất của Yên gia vốn nằm ở chuồng ở Khế Viên, khi

nàng vội vã chạy về đã dắt theo hết, giờ đang đi ngày đêm không ngừng
nghỉ, thay ngựa không đổi người, mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi hai canh giờ, thời
gian còn lại ngay cả ăn cơm cũng ăn trên lưng ngựa – nằng không thể lãng
phí một chút thời gian quý báu nào, đó không phải là thời gian, đó là mạng
sống!

Hoàng Hải, Lũng Lam, Lũng Tây, Giang Hoài… chạy một mạch qua

bốn tỉnh, nhanh như điện chớp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.