HOÀNG QUYỀN - Trang 1164

Phượng Tri Vi nhìn những cử chỉ thô tục và cách ăn vận xấu xí của bà,

chậm rãi mỉm cười, đặt tay lên tay bà, nhẹ nhàng nói: “Đại phi vất vả rồi.”

Lưu Mẫu Đơn ngơ ngác, trong nháy mắt nụ cười trên gương mặt bà

hơi cứng lại, sau đó lại giãn ra, quẳng Cố Tri Hiểu đã bú no nê đi, khoa
trương giang đôi tay, bật cười ha hả nói: “Nàng dâu tốt, con biết ta vất vả!”

Phượng Tri Vi đưa tay ra nhận cái ôm của bà.

Người phụ nữ ấy nhào vào lòng nàng, vùi mặt vào vai nàng, một mùi

hương nồng nàn tục diễm ùa tới, hun cho mũi người ra phát ngứa. Phượng
Tri Vi day day mũi – không phải vì ngứa, mà vì hơi chua xót.

Trong trướng có một khoảnh khắc lặng yên như thế, hai người phụ nữ

nhẹ nhàng ôm nhau với tư thế tràn đầy thấu hiểu và thân thiết.

Chỉ vùi mặt vào bả vai Phượng Tri Vi trong chớp mắt, sau đó lập tức

rời ra, Mẫu Đơn Hoa Nhi vẫn mỉm cười vô tư lự như trước.

Ánh mắt của Phượng Tri Vi nửa cố ý nửa vô tình đảo qua bả vai mình,

nơi đó có một vệt nước nhàn nhạt đến gần như không nhìn thấy.

Ngoài trướng, tiếng vó ngựa lao tới, kinh thiên động địa.

“Đi thôi.” Phuợng Tri Vi kéo tay bà, hai bên nhìn nhau mỉm cười.

Hai người phụ nữ tính cách khác biệt nhưng đều phi phàm như nhau

đón binh mã thảo nguyên rầm rộ tiến tới, bước ra ngoài trướng vạn trượng
ánh vàng.

Tháng Hai trên thảo nguyên, gió vẫn lạnh buốt cuốn theo sương tuyết.

Hơn một vạn thiết kỵ phi tới như bay kèm theo một cơn gió dữ dội, cả thảo
nguyên dường như đều rung chuyển, rơi xuống vô số sương tuyết đọng trên
những ngọn cỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.