HOÀNG QUYỀN - Trang 1191

Trên tờ giấy viết thư dính vệt mực màu đen, loang ra giống như một

vầng mặt trời hắc ám.

Ninh Dịch ngơ ngẩn nhìn đăm đăm vào vết mực dữ tợn đó.

Nhưng ngày này tựa như đêm … Từ khi nàng đi mất.

Chẳng qua là một lần biệt ly, bỗng dưng biến thành cách núi cách

biển, cách tử cách sinh. Lòng y vẫn đinh ninh mình sẽ đi cùng nàng, thu
hoạch đầy ắp, vui sướng tiêu dao trở về kinh. Y muốn hỏi nàng có nhận
được hộp thư hay chăng, có thích đóa cỏ lau và nhành san hô kia chăng, có
bằng lòng đi ngắm hồ cỏ lau trên đường trở về Hoàng Hải cùng y hay
chăng. Y muốn nhìn xem nàng gầy hay béo, có bị gió biển thổi đen hay
chăng, có được nước Hoàng Hải thấm nhuần, thân thể càng thêm nảy nở
hay chăng – Y đã không thể nhìn thấy nàng bấy lâu, bấy lâu.

Nhưng đợi đến khi mắt sáng lại rồi, thì đã không được gặp nàng nữa.

“Chờ ta.”

“Nhất định phải chờ ngài, hai ta cùng nhau trở về kinh thành.”

“Tôi ghi nhớ hình dáng ngài bây giờ, đến lúc đó nếu tôi kiểm tra thấy

ngài gầy đi, thì tôi không tha cho ngài đâu.”

“Nàng định không tha cho ta thế nào?”

“Giết ngài này, không đội trời chung với ngài này.”

Những câu đùa khi ấy đã trở thành lời tiên tri.

Đường đi Hoàng hải, vĩnh viễn chia ly trên bến cảng Thượng Dã. Trên

nền đá tảng ẩm ướt của hải cảng, vĩnh viễn không bao giờ thấy nàng đứng
đó, tay áo phất phơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.