HOÀNG QUYỀN - Trang 1199

một nhát, nếu vật thì nhất định đừng để ta chờ quá lâu. Công văn phong
thưởng thăng chức cho Ngụy Tri vẫn nằm chờ nàng trong ngăn kéo của ta.

Nàng cũng từng hứa hẹn sẽ chờ ta bên kia con đường, con đường ấy

bây giờ bị kéo đi quá xa rồi, nhưng dù có xa hơn nữa, chỉ cần sẵn sàng đi
tiếp thì sẽ có một ngày đi đến tận cùng.

Cái hộp đựng đầy những lá thư ấy chắc hẳn đã bị nàng giày xéo dưới

vó ngựa, hoặc bị nàng thả trôi theo dòng nước. Cũng không sao cả, mấy
chữ kia viết thật sự rất khó coi, bao giờ rảnh rỗi ta sẽ viết lại từng phong
một. Cỏ lau ở Khuê Tháp, san hô ở An Lan Dục, kể cả gỗ phượng vĩ ở Mân
Nam đều không phải thứ độc nhất vô nhị trên đời. Thứ độc nhất vô nhị thật
sự là tâm tình khi gặp gỡ nhau mà người ta trọn đời không thể quên đuợc.

Ta không biết nàng đã cất tâm tình ấy ở nơi nào, còn ta vẫn ở đây, chờ

nàng đến tự tay đào bới.

Hãy nhớ, đừng để ta chờ đợi quá lâu.”

Phong thư được dán lại, lẳng lặng đặt lên bàn cùng với cái giỏ đựng

quà gói ghém kĩ càng kia.

Y hơi ngả ra đằng sau, tựa lưng vào ghế, đối diện với phong thư kia,

lẳng lặng nhìn ánh nắng dần dần lụi đi trên song cửa vuông vắn, thằng bằng
ánh trăng bàng bạc như sương, chiếu lên phong thư, xóa nhòa nét chữ trên
đó.

Gió thổi trên mái hiên, khe khẽ hát lên khúc ca tịch mịch. Đêm ở Đế

Kinh, miên man như thế.

Ánh nắng trên thảo nguyên lại sáng lóa rực rỡ, trong vương đình đoàn

người chúc mừng đông vui như biển, cuốn người ta đi cho quên hết bi
thương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.