HOÀNG QUYỀN - Trang 1198

Đêm hôm ấy y lẳng lặng lần mò viết thư, tưởng tượng nàng sẽ dùng

cách nào để giẩu thư. Trong bầu không khí vắng vẻ mọi âm thanh ngừng
bặt, y lặng lẽ vui mừng.

Nhưng hóa ra.

Khoảng cách gần nhất, chẳng qua chỉ vì khi kéo ra sẽ càng thêm mãnh

liệt xa xăm.

Một đường biến chuyển, lên xuống không ngừng, cho đến hôm nay,

thật sự chỉ là vài câu nói bâng quơ hời hợt trên thư thi sao? Thật sự chỉ là
những lời thăm hỏi xã giao mà Sở vương điện hạ bất cứ lúc nào cũng có thể
nói ra với Thuận Nghĩa Đại phi trước bàn dân thiên hạ thôi sao?

Y đột ngột dừng bút.

Mím môi.

Sau đó lập tức ào ào cất bút, viết xuống cực nhanh, hết một câu lại

ngừng một chút, rồi bỗng dưng hóa thành nước chảy cuồn cuộn.

“Tri Vi, ngày ấy Đế Kinh đổ một trận tuyết lớn, sâu đến đầu gối. Ta

chần chừ đứng trước thiện điện cung An Bình rất lâu, nghe nói nàng từng
nấn ná ở đây cả đêm, trên gốc cây lùn bên ngoài thiên điện có những vệt
ngón tay rời rạc, chính là nàng để lại phải không? Khi ấy nàng coi gốc cây
kia là ta chứ gì? Coi nó là ta cũng không vấn đề gì, nhưng tại sao không đợi
ta về đến nơi, để nàng tự tay bóp cổ ta? Ta vung đao nửa đường, lấy mạng
hai người thân của nàng, nàng chỉ phất tay áo bỏ đi, trốn biệt đến thảo
nguyên nơi chân trời, chuyện này thật sự không giống tính cách của nàng.

Tri Vi, có những người số mệnh đã định trước sẽ cản trở nàng, đo

khắp thiên hạ cũng không trốn đợc. Có lẽ nàng không muốn trốn mà chỉ
muốn giấu tài, hoặc sẽ một ngày nàng cũng vung đao nửa đường chém ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.