HOÀNG QUYỀN - Trang 1340

“Vậy thì cứ đánh bừa đi!”

“Dương Vũ, ngươi phải thận trọng…”

“Dương Vũ, làm trái quân lệnh là tội nặng mất đầu…”

Trước của doanh trại, Diêu Dương Vũ nai nịt gọn gàng ngồi trên ngựa

cúi đầu xuống, cười hì hì bảo mấy tên bạn đồng môn thân thiết: “Ta nàm có
làm trái quân lệnh? Bảo ta tiễu phỉ thì ta đi tiễu phỉ thôi, còn trong quá trình
tiễu phỉ vì đuổi theo quân địch mà sơ suất càng chạy càng xa thì cũng
không trách được ta đâu nhỉ?”

“Ngươi chỉ mang có một nghìn doanh binh mà cũng đòi đi chiếm lại

Kỷ Huyện ư?” Dư Lương phản ứng mau lẹ, đoán ra ý đồ của hắn, trợn
trừng hai mắt.

“Ta đã nói gì đâu!” Diêu Dương Vũ vung roi lên, dẫn theo đội quân

của hắn đạp bụi trần cuồn cuộn, ra khỏi cửa doanh.

Phía sau, Dư Lương và Hoàng Bảo Tử nhìn nau, dứt khoát trở mình

lên ngựa đuổi theo.

Đêm hôm ấy, Diêu Dương Vũ tiến vào rặng núi Cách Đạt Mộc, đuổi

hai ba trăm tên thổ phỉ kia bỏ chạy toán lọan, dần dần đuổi ra ngoài địa bàn
đám thổ phỉ chiếm cứ, chạy thẳng đến Kỷ Huyện.

Dao mổ trâu đã rút, mới giết được gà, tuyệt đối chưa thỏa mãn.

Diêu Dương Vũ trời sinh đã có chút tài làm tướng, hắn không hề vội

vã tiến quân vào Kỷ Huyện, mà nhân buổi đêm dừng lại bên ngoài Kỷ
Huyện, cứ cách vài trăm thước lại đào rất nhiều hố bếp nấp cơm, chạy dài
cho đến ngòi Thiên Cân nằm ngoài Kỷ Huyện hai mươi dặm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.