HOÀNG QUYỀN - Trang 1342

Ngòi Thiên Cân địa thế chật hẹp, lại thêm thế núi đột ngột nhô ra, đi

hết đoạn đường này lại thấy đoạn đường khác, tầng tầng vách núi che đi
tầm mắt. Khi Diêu Dương Vũ đuổi qua ba đoạn vách núi, vừa ngẩng đầu
lên, chợt phát hiện bên vách núi đằng trước có một khoảng đất bằng phẳng,
binh lính đứng đông nghìn nghịt, người dẫn đầu mặc nhuyễn giáp mày
xanh, khoác áo choàng trắng, nhìn sang rồi nở một nụ cười ôn nhuận.

Mà trên đỉnh đầu hắn, phất phới bay một lá đại kỳ, bên trên là một chữ

“Tấn” to bằng cái đấu.

Diêu Dương Vũ thầm biết không ổn rồi, lập tức hạ lệnh rút lui, đối

phương đứng dưới cờ lại chỉ nhẹ nhàng thong thả giơ tay lên.

Dây cương vúi bay, bụi trần cuối lên như mây khói, trong chốc lát đội

quân mỏng manh của Diêu Dương V ũ đã ngã xuống phân nửa.

Đến lúc này, rõ ràng đã trúng kế, tránh né là chuyện bất khả thi, nên

Diêu Dương Vũ không định lui lại thêm nữa, bèn khẽ gầm một tiếng vung
trường đao lên, dẫn đầu đoàn quan xông thẳng về phía trước.

Thương lên thương xuống, đao rút đao bổ, vô số vũ khí va chạm hỗn

loạn vào nhau, vô số máu thịt rơi trên ngòi Thiên Cân rộng lớn. Bản năng
giết chóc của loài người bị kích thích vô hạn trong những tiếng reo hò phấn
khích, người đã rơi vào tuyệt lộ, nên ai nấy đều chém giết gần như điên
cuồng. Nhưng quân số giữa địch và ta chênh nhau quá lớn, sau nửa canh
giờ, trên mặt đất la liệt ngổn ngang xác quân Thiên Thịnh ngã xuống, chỉ
còn vẻn vẹn vài thân vệ lung lay muốn ngã che chắn trước mặt Diêu Dương
Vũ. Toàn thân Diêu Dương Vũ thấm đẫm máu tươi dinh dính, hắn chống
đao xuống đất, lưng tự lưng với đám Dư Lương và Hoàng Bảo Tử, không
ngừng thở dốc. Trên thân thể ba người đều nhuộm đủ màu sắc, ngay cả
lông mi cũng dính những mẩu thịt vụn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.