HOÀNG QUYỀN - Trang 1345

hừ lạnh, đưa tay vỗ một cái rồi bay lên khỏi lưng ngựa, không thèm liếc
nhìn đã lùi lại phía sau.

Chờ đến khi rút lui xuống đất, được thân vệ của mình đón trở về dưới

cờ, hắn thấy không biết tự bao giờ, con tuấn mã nghìn vàng khó đổi của
hắn cộng thêm ba người Diêu Dương Vũ vốn đang bị bao vây đã được
cướp đi. Cái kẻ dọa dẫm muốn bắn ra liên hoàn tiễn kia lại vẫn cười tít mắt
cưỡi trên lưng ngựa, năm mũi tên trong lòng bàn tay như một cây quạt hết
xòe lại cụp hết cụp lại xòe, vừa đùa nghịch vừa lẩm bẩm hỏi: “Liên hoàn
tiễn bắn như thế nào nhỉ?

“…”

Đại Liêu từ Chủ soái trở xuống, ai nấy đều tức nghẹn, sắc mặt tái

xanh, mà người kia cũng đã ngẩng đầu lên.

Ánh trăng rọi lên mặt mày thanh tú, đôi mắt mờ mịt tựa sắc nước, như

cách một tầng mây mù Bồng Lai, nhìn không thấu bốn bề bên dưới, hồng
trần mấy độ.

Tấn Tư Vũ mất ngựa đứng trên mặt đất, ngửa đầu phóng mắt ra xa

nhìn thiếu niên kia,chỉ cảm thấy ánh mắt trong trẻo gợn sóng ấy vừa nhìn
qua, ánh trăng giữa trời đất bỗng trở nên ảm đạm, cơn gió mát trên bầu trời
trở nên lạnh buốt.

Mà trong khe núi yên tĩnh, đã nổ ra một tiếng kêu kinh hỉ vô cùng.

“Ngụy Ti nghiệp!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.